Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 140 : Mối hận sâu đậm, cách nhau đâu chỉ trăm sông ngàn núi

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


Bước tới bước tới, cô phát hiện, chiếc xe đó không phải là chiếc Hummer mà Cảnh Nam Kiêu lái ban nãy, mà là…



Chiếc xe Maybach mà cô vô cùng quen thuộc…



Cố Thiên Tầm đứng sững lại đó, cách bóng đêm, tim đập mạnh nhìn chiếc xe đó tiến vào chỗ đỗ xe.



Dáng người cao lớn của anh khoác lên ánh trăng mông lung chậm rãi đi về phía cô. Tay anh cũng giống như tay cô đang cầm điện thoại, nhìn thấy cô anh liền cất đi.



“Gọi cho em mãi mà em không nghe, còn tưởng là em ngủ rồi.” Mộ Dạ Bạch đứng trước mặt cô.



“Điện thoại của em để ở trên nhà rồi.”



“Thế cái này…? Anh nhìn vào chiếc điện thoại trong tay cô, chiếc điện thoại này cùng một kiểu với điện thoại của cô.



Cố Thiên Tầm bất giác không biết giải thích thế nào, cô theo bản năng lùi người lại, trả lời: “Không phải của em.”



Mộ Dạ Bạch cũng không hỏi gì thêm, chỉ đưa mắt nhìn vào bên má đang sung phồng của cô, ánh nhìn siết chặt.



Ánh đèn mờ ảo, nhưng mà những vết thương kia anh vẫn nhìn rõ mồn một, bởi vì từng vết từng vết đều khắc sâu vào trong tim anh.



“Để anh xem nào.”



Mở miệng nói, giọng nói cũng mờ đục, có chút ảm đạm.



Giơ tay lên, anh vén những sợi tóc đang che trên mặt cô, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hoàn toàn lộ ra.



Anh chấn động mạnh, ngón tay dài thương xót xoa xoa. Cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng ngón tay anh hơi run run, mỗi một động tác đều vô cùng cẩn thận, sợ chỉ cần hơi mạnh một chút sẽ làm cô đau.



Cô biết mình đã trúng tà rồi.



Lúc Cảnh Nam Kiêu chạm vào cô như vậy cô cảm thấy đau đớn khó chịu vô cùng, nhưng mà, anh thì…



Cô lại cảm thấy vết thương dường như không còn đau như vậy nữa.



Mộ Dạ Bạch không nói gì cả, nhưng mà, ánh mắt phức tạp mà nặng nề của anh cô đã nhìn thấy rất rõ ràng.



Cô sao nỡ lòng nhìn anh trong bộ dạng áy náy như thế chứ?



Cô gượng cười, cố tỏ ra thoải mái mở miệng nói: “Em không sao, bây giờ không còn đau nữa rồi. Đúng rồi, Mộ phu nhân sao rồi?”



“Cảm xúc vẫn không ổn định, vừa rồi phải tiêm một liều thuốc an thần mới khó khăn lắm bình tĩnh lại được. Bây giờ bà nội và bác sỹ đang chăm sóc bà.” Nhắc tới mẹ, lông mày Mộ Dạ Bạch chau lại, ẩn giấu sự lo lắng.



“Ồ…” Cố Thiên Tầm thở dài,. “Là em đã kích động bà.”



“Anh xin lỗi.” Mộ Dạ Bạch nhìn vào mắt cô. “Tinh thần của mẹ anh không được ổn định lắm, rất dễ nhận nhầm người…”



Cô cười khổ. “Có thể nhìn ra.”



Mộ Dạ Bạch ngó đầu nhìn về phía sau lưng cô, nhìn thấy phía dưới bóng đèn có một chiếc ghế, anh liền dắt tay cô đi qua đó.



Tới khi hai người vừa ngồi xuống, Cố Thiên Tầm lúc này mới chú ý đến trong tay anh đang cầm một túi thuốc.



Ngón tay dài nhẹ nhàng vén tóc trên má cô ra, Mộ Dạ Bạch lấy tăm bông thấm một chút cồn.



Trước khi làm, anh liếc nhìn cô một cái. “Đau thì nói, anh sẽ cố gắng nhẹ một chút.”



Thực ra…



Cô muốn nói, vết thương của cô đã xử lý qua rồi, nhưng mà…



Cảm nhận sự dịu dàng của anh, cô lại không kìm được muốn tham lam yêu. Trước đó, lồng ngực lạnh thấu, giờ này phút này lại vì anh mà xuất hiện, nhưng mà dần dần trở nên ấm áp…
“Tập đoàn Á Minh?” Bà Cố Vân La nhắc lại bốn chữ này. “Cái gì mà con dâu của người sáng lập tập đoàn Á Minh?”



Cố Thiên Tầm nhìn chằm chằm vào mẹ, cẩn thận giải thích: “Chồng bà ấy Mộ Trung Thiên…”



Nhắc đến ba chữ này, cô vô thức ngừng lại một chút. Quả nhiên, chỉ thấy mẹ cô đang chấn động mạnh, ngồi trên sô pha tay siết chặt lại.



Cố Thiên Tầm tiếp tục nói: “Mộ Trung Thiên là Phó chủ tịch của tập đoàn Á Minh.”



“Phó chủ tịch…” Nuốt lấy ba chữ này, sau khi kinh sợ, kinh ngạc, bà Cố Vân La đột nhiên cười lên, cười tới mức cô lạnh, cười tới mức nước mắt rơi xuống.



Một cậu thanh niên cứ tưởng là nghèo thì ra lại có thân phận tôn quý hiển hách như vậy.



Giấu giếm bà từ đầu tới cuối, rốt cuộc là vì sao chứ?



Sợ rằng sự si tình, cuồng dại của bà là có ý đồ khác sao?



“Mẹ?” Thấy bà rơi nước mắt như vậy, Cố Thiên Tầm đau lòng gọi một tiếng.



Bà Cố Vân La thu mối suy nghĩ lại, che giấu những giọt nước mắt ban nãy.



“Đưa tay ra đây, để mẹ xem nào.” Trong chốc lát, bà lại khôi phục về trạng thái bình thường, cứ như thể xúc cảm vừa rồi chỉ là ảo giác thôi vậy.



Cô ngạc nhiên một lát, rồi vẫn đi qua, giơ tay ra, nói: “Đã không sao rồi ạ.”



Dấu máu đỏ tươi đã chưa tan hết, chỉ còn lại mấy vết móng tay. Không còn đau như vậy, chỉ là nhìn qua thì thấy có chút ghê người thôi.



Bà Cố Vân La thở dài, giơ tay khẽ vuốt cánh tay cô.



“Giờ đã có bạn trai rồi, về sau kêu Cảnh Nam Kiêu ít tới đây thôi, đừng để vợ chưa cưới của nó hiểu lầm, cũng đừng để bạn trai con hiểu lầm.” Ngưng lại một lúc, bà Cố Vân La lại nói tiếp: “Đừng có nghĩ tới việc quay lại chia rẽ hai người kia, trở thành người thứ ba gì gì đó, cho dù con chỉ là vô ý thì cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”



Cố Thiên Tầm nghe lời, trong lòng thầm kinh ngạc.



Bây giờ mẹ nói những lời này, rõ ràng là đã từng trải qua. Vậy thì…



Liệu có phải đúng như những gì Mộ phu nhân khóc lóc lúc đó, mẹ cô chính là người thứ ba chen giữa bà ấy và Mộ Trung Thiên?



“Sao con không trả lời mẹ?” Bà Cố Vân La không biết Cố Thiên Cầm đang nghĩ gì, không thấy cô trả lời, bà liền hỏi thêm một câu.



“À, con biết rồi.” Cố Thiên Tầm vội vàng trả lời. “Mẹ yên tâm, con và Cảnh Nam Kiêu không có bất cứ khả năng nào cả.



“Uhm…” Cố Vân La gật đầu. “Đúng rồi, cậu thanh niên đứng ở dưới lầu lần trước trông cũng được lắm, có thời gian thì mau đưa về đây đi.”



“…” Sắc mặt Cố Thiên Tầm trở nên khó xử, cô thật không thể tưởng tượng nổi nếu đưa Mộ Dạ Bạch về đây, sau khi mẹ biết được thân phận của anh thì sẽ lại có phản ứng thế nào? Cô chỉ dám mập mờ trả lời. “Vâng, con sẽ tìm cơ hội.”



“Được, không còn sớm nữa, mau đi ngủ sớm đi.” Bà Cố Vân La đẩy đẩy con gái.



Cố Thiên Tầm còn rất nhiều rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng mà lúc này cô không dám hỏi thêm bất cứ câu nào.



Cô đứng dậy, cầm túi định trở về phòng.



“Thiên Tầm!” Vừa mới bước được một bước đã bị bà Cố Vân La gọi lại lần nữa.



Cô quay người, đối diện với ánh mắt sâu xa của mẹ: “Công việc của con mẹ không quản, nhưng mà mẹ không cho phép con có bất kỳ quan hệ nào với người nhà họ Mộ.”



Cố Thiên Tầm chấn động, theo bản năng siết chặt chiếc túi trong tay. “Mẹ, con có thể hỏi vì sao được không?”



“Không có lý do!” Bà Cố Vân La quả quyết nói, ngữ khí rất nặng. “Nhà họ Mộ chẳng có ai tốt đẹp, đặc biệt là Hạ Vân Thường là người đáng chết nhất!”



Nói xong lời cuối, ánh mắt bà lóe ra sắc lạnh tràn đầy hận ý. “Mẹ nói lại một lần nữa: Không cho phép con và người nhà họ Mộ có qua lại! Con hãy nhớ lấy điều này!”