Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 141 : Ma lực của tình yêu

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


Ngày hôm sau.



Bên ngoài studio, một chiếc xe Maybach đỗ ngay gần cửa.



“Mộ Tổng, Cố Thiên Hàn chút nữa sẽ kí hợp đồng với công ty âm nhạc Lưu Thạch ở đây.”



Mộ Dạ Bạch đang ngồi đằng sau chỉ yên lặng một hồi, dường như đang có tâm sự, một lúc sau anh đẩy cửa bước ra. “Đợi tôi ở đây”.



“Vâng”. Trần Anh Hào đáp lời.



Mộ Dạ Bạch lịch thiệp chỉnh lại trang phục, bước những bước chậm rãi chuẩn bị lên trên.



Cũng là ở đó, một chiếc xe taxi phóng đến, vượt qua anh, dừng lại ở một vị trí không xa. Cửa xe mở ra, trước mắt anh xuất hiện một chiếc xe lăn dạng gấp được đẩy ra khỏi xe taxi bởi một đôi tay thon dài sạch sẽ.



Đây chắc chắn là đôi tay của một người làm nghệ thuật, dường như sinh ra là để lướt trên những phím đàn vậy.



Tài xế taxi cũng bước ra từ ghế lái, hướng về phía người ngồi trong xe nhẹ nhàng đưa tay như muốn giúp đỡ: “Nào, để tôi giúp cậu”.



“Cảm ơn ạ”. Đến giọng nói cũng vô cùng trong trẻo, khuôn mặt tươi cười từ từ xuất hiện, hệt như tia nắng ban mai xuyên qua những tầng mây. Cậu ta từ chối đối phương: “Thôi để tôi tự làm, tôi làm được mà”.



Nói xong cậu ta nhanh nhẹn mở chiếc xe lăn. Sau đó bám tay vào tay vịn của xe, dùng lực của cánh tay để nhấc thân mình lên, khó nhọc ngồi vào chiếc ghế.



Rõ ràng đây không phải là một việc dễ dàng với cậu ấy, còn chưa ngồi lên xe lăn trán đã lấm tấm mồ hôi, đến bắp tay cũng nổi hết cả những gân xanh.



Suýt nữa lực chống yếu ớt làm cậu ngã nhào, cũng may có người tài xế vẫn đứng bên cạnh nãy giờ đỡ cậu. Nét mặt có vẻ đỡ hơn rồi.



Nhìn thấy cảnh tượng này, Mộ Dạ Bạch hơi chau mày, đến Trần Anh Hào cũng không khỏi toát mồ hôi hột.



Bóng Cố Thiên Hàn khuất dần vào phía trong tòa nhà công ty âm nhạc, lúc này Mộ Dạ Bạch mới định thần lại, vội vã đi theo.



Đi đến cửa, chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vàng: “Tiểu Hàn, Tiểu Hàn, đợi mẹ với”.



Anh hơi luống cuống, đôi tay buông thõng nắm chặt, không quay đầu lại.



“Xin lỗi bà, nếu không có thẻ nhân viên sẽ không được phép ra vào ạ!”. Cố Vân La bước đến cửa thì bị bảo vệ của công ty chặn lại.



“Tôi đến đưa chứng minh thư cho con trai tôi! Hôm nay nó sẽ kí hợp đồng với công ty này! Chứng minh thư nhất định phải có”. Cố Vân La có chút lo lắng. Lúc này đã không còn thấy bóng Cố Thiên Hàn đâu nữa.



“Xin lỗi, bà có thể gọi điện cho cậu ấy qua đây lấy”.



“Cũng được”. Cố Vân La lấy điện thoại, bấm bấm số, một lúc sau bà ủ rũ nói: “Điện thoại nó cũng tắt rồi”.



“Vậy tôi cũng không còn cách nào khác”. Bảo vệ nhất quyết từ chối không cho bà vào.



“Nếu không còn cách nào khác, để tôi mang vào giúp”. Ngay lúc Cố Vân La không biết phải làm thế nào thì có tiếng nói bỗng nhiên vang lên.



Cố Vân La chuyển ánh nhìn, chỉ liếc qua cũng khiến bà như sững người.



Người bên cạnh, bất luận là khí chất hay phong thái đều khiến bà ngay lập tức như mất hồn.



Quả là rất giống với một người nào đó trong kí ức.



“Bác không cần nữa sao?”. Mộ Dạ Bạch bình thản hỏi thêm một câu.



“Xin lỗi, là tôi hơi mất tập trung”. Cố Vân La định thần lại trả lời, thấy có lỗi vì mình hơi thất lễ. Bà đưa chứng mình thư cho anh: “Cậu giúp tôi như vậy thật không còn gì bằng, chiếc chứng minh thư của con trai tôi nhờ cậu vậy”.


“Anh hiểu, không ai muốn chuyện này xảy ra! Ngoan, đừng nghĩ ngợi nhiều, em cũng bị thương, có đau không?”. Anh vừa bế cô chạy xuống tầng, vừa dỗ dành cô.



“….không đau”. Có anh ở đây, cô dù có bị thương thế nào cũng không thấy đau.



Chỉ là, dù sao đứa bé đó cũng vô tội.



“Nhắm mắt vào, thư giãn một chút, sắp đến bệnh viện rồi”.



Mộ Dạ Bạch dỗ dành cô như đang dỗ dành một đứa trẻ. Anh thấy ân hận, lẽ ra anh nên đến đây sớm hơn. Mấy ngày gần đây, cô liên tục bị thương, như vậy là quá đủ rồi.



Đằng sau…



Trần Anh Hào đang bế Tần Tư La, cô đau đớn hoảng hốt, nước mắt không ngừng rơi.



Cảnh Dao hoảng hốt theo sau, nhìn thấy Mộ Dạ Bạch đang bế Cố Thiên Tầm cẩn thận từng chút một, trong lòng cô ta không khỏi cảm thấy đố kị.



…..



Đến chỗ đỗ xe, Trần Anh Hào đặt Tần Tư Lam vào trong xe.



Cảnh Dao định lên cùng thị bị Mộ Dạ Bạch gọi lại: “Ngồi đằng trước”.



“Nhưng, em phải ngồi đây chăm sóc chị dâu”.



“Các người tự gọi xe đi”. Mộ Dạ Bạch tỏ thái độ lạnh lùng.



Cảnh Dao cắn chặt môi, cuối cùng cũng phải ngồi ghế lái phụ.



Mộ Dạ Bạch đặt Cố Thiên Tầm vào xe rồi ngồi xuống.



Phần đầu có lẽ bị trấn thương nghiêm trọng nên lúc này cô hơi mê man. Mộ Dạ Bạch đưa cánh tay để cô dựa vào lòng mình.



Như phát hiện ra chỗ dựa này, các ngón tay cô nắm lại, túm chặt lấy vạt áo anh.



Anh đưa bàn tay lạnh ngắt của cô ôm chặt vào tim.



“Anh nên đến sớm hơn…”. Anh hôn lên mái tóc của cô như thể không có ai ở xung quanh, ngón tay gạt nhẹ những sợi tóc vương trên trán, máu là làm cho tóc vương trên má cô thấm ướt, cả khuôn mặt như tái nhợt không còn giọt máu nào.



Ánh mắt anh lạnh lùng ra lệnh: “Trợ lí Trần, lái xe nhanh một chút”.



“Vâng”. Trần Anh Hào đạp mạnh ga, vượt đèn đỏ.



Cho dù anh có không ra lệnh, thì Trần Anh Hào cũng vẫn sẽ không dám chậm trễ. Tình cảnh của Tần Tư Lam đang ở bên cạnh vô cùng gay go.



Hơn nữa, Cảnh Dao đang nhìn chằm chằm hai người ôm nhau phía sau, ánh mắt như muốn bốc lửa.



Thứ ma lực của tình yêu này thật lớn đến mức đáng sợ.



Mộ Dạ Bạch tiếp cận Cố tiểu thư ban đầu rõ ràng là có mục đích, rõ ràng là vì cô là con của người đàn bà đó, thế nhưng….



Một người lí trí luôn đặt lên trên hết như anh, lại có lúc không thể khống chế được bản thân, từng chút từng chút một chìm đắm, không thể dứt ra được.



E là….



Sau này nếu nhất định bắt buộc phải dứt ra, thì lúc đó đến trái tim cũng coi như bị móc mất.