Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 142 : Tình yêu ngoại lệ -- một vòng bất hạnh

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


Bệnh viện Vân Sam.



Một cảnh tượng hỗn loạn.



Một người được đưa vào phòng cấp cứu, một người được đưa vào khoa phụ sản.



Bác sĩ kiểm tra một hồi, Thiên Tầm bị sang chấn khu vực đầu, cần nhập viện hai ngày để theo dõi thêm. Trên trán bị khâu mấy mũi, dán không ít băng gạc.



Cô nhắm mắt lại, nằm trên giường. Lông mày nhíu chặt lại, có vẻ như đang gặp ác mộng, mồ hôi túa ra trên trán cô.



Mộ Dạ Bạch đoán chuyện lúc vừa rồi với Tần Tư Lam đã khiến cô hoảng sợ, anh nắm chặt lấy tay cô.



Tay của cô, lạnh ngắt, không có một chút hơi ấm.



Cảm nhận được hơi ấm từ tay anh, ngón tay cô hơi cử động, cô nắm lấy tay anh trong vô thức.



Bất chợt, cô ngồi thẳng dậy.



Ánh mắt cô hoảng sợ, anh lo lắng ngồi bên cạnh, sống lưng cô ướt sũng mồ hôi.



“Thiên Tầm?” Mộ Dạ Bạch lo lắng gọi tên cô.



Cố Thiên Tầm bất giác nắm chặt lấy tay anh, các ngón tay cô đi như muốn cắm sâu vào trong bàn tay anh, “Dạ Bạch, có phải em đang nằm mơ không? Em nhìn thấy rất nhiều máu...”



Môi cô run lên, trắng bệch, “Có phải là.... em đang không phải trong giấc mơ đúng không? Em đã đẩy ngã Tần Tư Lam đúng không? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”



“Em đừng xúc động quá, vết thương vừa mới khâu xong, vẫn còn hơi chóng mặt đấy.” Mộ Dạ Bạch trầm tư nhìn cô, anh đứng dậy, nét mặt hơi sắc lại, “Cô ấy đang ở phòng phẫu thuật, Cảnh Dao và trợ lý Trần đang ở đó, anh đưa em sang bên đấy nhé?”



“Phòng phẫu thuật...” Cố Thiên Tầm hoảng sợ, bất chợt, cô hất chăn ra rồi vội vàng bước xuống giường.



Mộ Dạ Bạch thở dài rồi bước theo.



.........................



Cố Thiên Tầm vừa xuất hiện, Cảnh Dao liền ngay lập tức thay đổi thái độ, hùng hổ, tức giận tiến về phía cô ấy, “Cố Thiên Tầm, cô còn mặt mũi xuất hiện ở đây sao? Tôi nói cho cô biết, mẹ và anh trai tôi đang trên đường đến đây rồi, nếu con của anh tôi có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu!”



Tuy cô không hề ưa Tần Tư Lam, thế nhưng, quả thật đứa bé trong bụng kia không hề có tội tình gì...



Mộ Dạ Bạch đưa tay ra, kéo cô đứng vào phía sau mình, tỏ ý muốn bảo vệ cô.



Ánh mắt sắc lạnh nhìn Cảnh Dao, Cảnh Dao vẫn không chịu thua, “Anh à, anh đừng để bị lừa bởi cái vẻ ngoài của cô ta! Chị dâu em có mệnh hệ gì, chắc chắn là do cô ta gây ra, cô ta cố ý khiến chị ấy bị sẩy thai!”



“Cô ta bây giờ vẫn muốn mê hoặc anh trai em! Cô ta nghĩ nếu không còn đứa con nữa, anh trai em sẽ suy nghĩ lại, cô ta thật ác độc!” Lời lẽ của Cảnh Dao ngày càng khó nghe, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Cố Thiên Tầm.



Cố Thiên Tầm vẫn chưa kịp lên tiếng giải thích, Mộ Dạ Bạch đã nắm chặt lấy tay cô.



Nắm rất chặt, anh rất kiên định, hành động này khiến cho những lời lẽ của Cảnh Dao trở nên rất thiếu sức thuyết phục.



“Cô nghĩ rằng, người phụ nữ của tôi muốn mê hoặc người đàn ông khác, đặc biệt là... người đàn ông mà cô ấy chủ động đòi chia tay sao?” Anh phản pháo, lời lẽ rất điềm tĩnh, thế nhưng, nó lại khiến Cảnh Dao không nói lại được một lời nào.



Nghe thấy anh nói rõ ràng từng chữ “người phụ nữ của mình”, cô cảm thấy người nóng bừng bừng, như sắp bốc cháy đến nơi.



Cảm giác được anh che chở, những cảm xúc hỗn độn khiến tim cô đập thình thịch, hồi hộp, cô không dám thở mạnh.



Cô quay người, yếu đuối dựa mặt vào lưng anh, có vẻ như đây là nơi an toàn nhất, có thể bao trọn lấy cơ thể cô, mang lại cho cô sự an tâm.



Cô bất giác nhớ lại lời nhắc nhở của mẹ trước khi đi ngủ tối qua, cô thở dài, càng nép mình vào người anh hơn.




Hạ Vân Thường giật mình, vội vã lắc đầu, nhưng vẫn lộ rõ vẻ thất thần, “Thanh Uyển, cháu đã vất vả cả đêm ở đây rồi, cháu về nghỉ ngơi đi. Yên tâm, bác không có chuyện gì đâu.”



Đây coi như là lời tiễn khách.



Hoắc Thanh Uyển cũng không nấn ná ở lại, vui vẻ gật đầu, nói: “Vậy cháu xin phép ạ. Nếu bác thấy không được khỏe, thì nhắn người làm gọi điện cho cháu, cháu sẽ qua ngay với bác.”



“Được, cháu vất vả rồi.” Hạ Vân Thường bước xuống, tiễn Hoắc Thanh Uyển ra về.



Cảnh cửa phòng ngủ vừa đóng lại, sắc mặt Hạ Vân Thường lại thay đổi ngay lập tức.



Cố Thiên Tầm.............



Có phải là con gái của Cố Vân La không?



Đôi mắt đó, dáng vẻ đó, không lẽ lại là người con gái trong vụ tai nạn xe 10 năm trước sao?



Cô ta vẫn chưa chết!



Suy tư một lúc, bà với lấy điện thoại đang để bên cạnh, bấm số gọi đi.



“Nhóm thám tử EK đúng không? Phiền các anh điều tra giúp tôi một người, một lát nữa tôi sẽ gửi email cho các anh, các anh chỉ cần đưa số tài khoản cho tôi là được.”



.........................................



Đêm qua lại là một đêm không ngon giấc, kết quả, nằm ôm cô, Mộ Dạ Bạch cũng ngủ thiếp đi theo.



Cho đến khi...



Chuông điện thoại vang lên.



Anh cẩn thận, nhẹ nhàng tỉnh dậy. Nhìn cô đang nằm ngoan ngoãn trong vòng tay mình, lúc này anh phát hiện là điện thoại của cô đang đổ chuông.



Anh vươn tay với lấy điện thoại nhìn, thì cô đã dậy theo.



Đã ngủ một giấc dài, nhưng sự buồn bã, sợ hãi vẫn chất chứa trong ánh mắt cô. Cố Thiên Tầm dụi mắt, màn hình điện thoại nhấp nháy hai chữ “Mẹ yêu”, cô quay sang nhìn Mộ Dạ Bạch, rồi mới kề điện thoại lên tai.



“Thiên Tầm, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao chuyện lớn như vậy, con không nói với mẹ? Con với vợ sắp cưới của Cảnh Nam Kiêu sao lại xảy ra xô xát vậy, cô ta còn đang mang bầu nữa!” Cố Vân La trách mắng.



Cố Thiên Tầm mím môi, không biết phải nói thế nào. Có lẽ mẹ Cảnh Nam Kiêu đã gọi điện mách tội cô.



“Nghe nói con cũng đang bị thương, tình hình bây giờ thế nào rồi?”



“....Con không sao, trên trán có vết thương nhỏ thôi.” Giọng nói cô vẫn nặng nề. Xoa nhẹ lên trán, cô nhớ ra, lúc này, không biết lúc này Tần Tư Lam đã ra khỏi phòng phẫu thuật chưa.



“Con chờ mẹ ở trong phòng nhé, mẹ đang ở dưới lầu rồi. Còn nữa...” Cố Vân La hơi ngừng lại, “Tuy cô ta phá vỡ hôn nhân của con và Nam Kiêu, thế nhưng... chuyện này con vẫn nên gặp cô ta để xin lỗi. Chờ mẹ một chút, mẹ hầm canh gà rồi, một lát nữa mẹ sẽ đi cùng con.”



Cố Thiên Tầm sụt sịt, “Vâng.”



Cúp điện thoại, Cố Thiên Tầm mới nhớ ra Mộ Dạ Bạch vẫn đang ở đây. Trời! Mẹ đang ở dưới lầu rồi, nếu mẹ nhìn thấy anh ấy ở đây, không biết hậu quả sẽ thế nào nữa.



“Dạ Bạch, mẹ em sắp lên rồi đấy, anh... có thể tránh đi được không?” Cô lưỡng lự nói.



Mộ Dạ Bạch quay ra nhìn cô.



Vẫn nghĩ anh sẽ từ chối lời đề nghị này, cô thậm chí đã nghĩ sẽ phải giải thích thế nào, thế nhưng, không ngờ rằng, anh vẫn khoan khoái ngồi dậy, “Anh sang xem Tần Tư Lam thế nào. Dù sao cô ấy cũng là em gái anh!”