Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 147 : 20 cái bao, có dùng hết không ?

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


“Không nặng!” Cô lập tức lắc đầu, đưa đầu anh áp vào vai cô. “Cứ ngủ thế này đi, rất thoải mái…”



Như thế này, chí ít cô có thể dựa chặt hơn vào anh …



Thực sự quá mệt rồi, hơn nữa có cô ở bên cạnh, anh cảm thấy vô cùng an toàn, mãn nguyện, có thể tạm thời không nghĩ tới những công việc bộn bề kia, lại càng không cần phải lo lắng về những ân oán của đời trước nữa.



Có một ảo giác như thể cả thế giới chỉ còn lại mỗi hai người họ vậy.



Bên tai nhanh chóng truyền tới tiếng hô hấp nhẹ nhàng đều đều. Liếc mắt nhìn, hàng lông mi dài của anh chúc xuống, che lấp đi những u ám trong đôi mắt anh.



Nhìn vậy, Cố Thiên Tầm cảm thấy chua xót trong lòng.



Cô giơ tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt khẽ lăn xuống gò má.



Tương lai của tương lai…



Liệu anh có giống như bây giờ dựa vào vai một người phụ nữ nào khác không? Người phụ nữ đó liệu có chăm sóc tốt cho anh, không khiến anh phải vất vả như thế này không?



...................



Ngồi trên máy bay mấy tiếng đồng hồ, lúc đến nơi, ở thành phố xa lạ này đã là buổi chiều.



Làm thủ tục xong, kéo hành lý đi ra, một cơn gió lạnh ập tới, Cố Thiên Tầm kinh hô một tiếng: “Trời ơi! Bên ngoài tuyết đang rơi!”



“Lạnh quá!” Cô run rẩy, lấy chiếc áo khoác ban nãy rút từ trong va li của anh ra khoác lên trên người anh.



Chiều cao của hai người cách biệt khá nhiều, cô phải kiễng mũi chân lên mới có thể khoác áo lên người anh được.



“Mau mặc vào, đừng để bị cảm!” Cô bận rộn làm nhưng vẫn không quên dặn dò anh.



Rõ ràng bản thân mình cũng sợ lạnh, lạnh tới mức đôi môi trắng bợt hết cả ra mà cô vẫn lo lắng cho anh trước.



Mộ Dạ Bạch cười cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự quan tâm của cô, đột nhiên anh cảm thấy thành phố này không còn lạnh như vậy nữa.



“Ngốc ạ, mặc ấm cho mình trước đi, đừng để bị lạnh.” Anh nói một tiếng rồi giơ tay đón lấy áo, tự mặc lên người.



Lúc này, cô cũng đã khoác chiếc áo lông vũ lên cơ thể mỏng manh của mình xong, rõ ràng là rất lạnh, cô không ngừng nhảy nhảy lên để làm ấm cơ thể.



Chiếc áo lông vũ màu vàng nhạt phùng phình mặc lên người cô khiến cô trông tròn trịa hơn rất nhiều, khuôn mặt bị lạnh đỏ ửng cả lên, trong mắt anh, lại trở nên đáng yêu khó tả.



Cánh tay dài của Mộ Dạ Bạch chụp tới, cuốn cô vào trong áo khoác của anh. Anh cọ cọ vào đầu cô, cười nói: “Giống chú vịt vàng nhỏ.”



Cô khẽ cười, tiếng cười giòn tan mà vui vẻ: “Em béo đến vậy sao?”



“Uhm, không béo. Em có thể béo thêm chút nữa.”



“Thế lại thành vịt vàng lớn à? Béo như vậy sau này đâu ai cần.” Cô cười cảm thán, giá trị của cô còn không bằng một con vịt vàng lớn.



Mộ Dạ Bạch không trả lời, chỉ trầm mắt nhìn cô một cái, ánh mắt mờ ám.



Cô bị ánh mắt đó làm cho rối trí, trong lòng tràn dâng một nỗi niềm chua xót. Cô không nói gì, chỉ nắm chặt tay anh: “Chúng ta đi nhanh một chút, vào trong phòng sẽ không lạnh như vậy nữa.”



Cô cố ý chuyển chủ đề, cô không nên nhắc đến sau này…



Mộ Dạ Bạch lật tay nắm chặt lấy tay cô, kéo cô trở lại.



Cả người cô lao vào lồng ngực anh. Lồng ngực anh rắn chắc, giống như sắt vậy, đập vào khiến chóp mũi cô hơi đau.



Sau đó, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Béo thêm chút nữa cũng không sao, gần đây em gầy nhiều lắm, không có chuyện anh không cần em đâu.”



Không có chuyện anh không cần cô…



Đây có được coi là lời hứa hẹn không?



Hốc mắt Cố Thiên Tầm nóng lên.



Cô đột nhiên nhớ lại những lời anh nói với cô vào cái đêm mà mẹ cô trở về.



Cho dù giữa chúng ta có phải là bọt biển hay không, có vỡ vụn hay không, Cố Thiên Tầm, chỉ cần anh còn sống, anh sẽ giữ chặt em!”




.....................



Lúc Mộ Dạ Bạch bật đèn trong phòng lên, những ưu tư của cô đã biến mất, thay vào đó là nụ cười tươi rói.



Đi dép vào, cô theo sau lưng anh xuống phía dưới lầu, nhảy nhót hỏi anh. “Anh mua được gì vậy?”



“Bữa tối hôm nay.” Anh vừa trả lời, vừa thuận tay bật toàn bộ đèn trong tòa nhà lên.



Lập tức, cả một không gian rộng lớn được chiếu sáng như ban ngày.



“Ahh! Anh vừa nói em liền thấy đói rồi!” Thiên Tầm ôm bụng nói.



“Là cơm hộp đông lạnh, phải làm nóng, có lẽ là không ngon lắm.”



“Để em xem xem.” Cố Thiên Tầm ngồi xuống chiếc thảm phía trước lò sưởi. Mộ Dạ Bạch vẫn dính vào cô, ngồi lên chiếc sô pha bên cạnh, cô liền dựa lên đôi chân dài của anh.



Cô lấy từng hộp cơm ra, chăm chú quan sát.



Cuối cùng, là mấy chiếc hộp màu sắc rực rỡ.



“Đây là gì vậy?” Cố Thiên Tầm quan sát hồi lâu, bên trên toàn là tiếng nước ngoài, cô một chữ cũng không hiểu.



Mộ Dạ Bạch giơ tay ra cầm lấy, tùy tay ném lên trên ghế sô pha. “Một lát nữa em sẽ biết, em sẽ cần dùng đến.”



“Đừng có úp úp mở mở như vậy, bây giờ nói cho em biết luôn.” Cô đẩy người đứng dậy, ‘hung hăng’ gặng hỏi anh.



Anh nhún mày. “Thế là, bây giờ em muốn dùng luôn?”



Cô cứ cảm thấy cô như đang rơi vào một cái bẫy vậy. Nhưng mà, sự úp mở của anh đã thành công khơi dậy sự hiếu kỳ của cô.



Cho nên…



Gật đầu, cầm chiếc hộp nhỏ trên tay, cô vừa bóc vừa nói: “Uhm, để dùng xem. Xem là đồ gì?”



Đồ vừa được mở ra, lúc cô nhìn rõ nó thì liền nghe thấy anh bình tĩnh nói: “Bao cao su.”



Cô đơ ra.



Tiếp đó, cô vội vứt thứ đó đi rồi quay người định chạy.



Mộ Dạ Bạch nhanh hơn một bước, bắt lấy cô, ấn cô ngồi lên đùi anh.



“Có phải cần thực hiện lời em vừa nói không? Hả?”



“Nói…gì cơ?” Cô giả ngốc.



“Bây giờ dùng luôn.” Mộ Dạ Bạch nhìn cô, đôi mắt lấp lánh. “Dù sao em cũng bóc ra rồi, chúng ta…”



“Em bị anh lừa rồi, anh cố tình lừa em!” Cô tức tối trách cứ.



Mộ Dạ Bạch hôn một cái lên môi cô. “Biết là em đói rồi, tạm tha cho em.”



Dù sao thì, tối nay có thời gian…



Cố Thiên Tầm nhanh chóng trượt khỏi đùi anh, cầm hộp cơm lên tay. Cô đi ra một bước, lại quay đầu lại, nhịn không được cười nói: “Anh mua nhiều như vậy, có dùng được hết không?”



Có 4 hộp.



Mỗi hộp có 5 cái, tổng cộng là 20 cái!



Họ chỉ có thời gian hai đến ba ngày…



“Chúng ta cùng nhau cố gắng.” Giọng điệu anh vô cùng chân thành, cứ như họ phải làm một việc gì đó rất nghiêm túc ý.



Cô không biết nói gì.



Thực sự phải bắt đầu lo lắng cho những ngày tháng tiếp theo của mình. Thực lo lắng! Thực lo lắng!