Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 148 : Uy quyền của đàn ông

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


Bữa tối chỉ đơn giản dùng cơm hộp qua loa cho xong.



Cố Thiên Tầm dọn dẹp bếp xong liền lên lầu tắm rửa, sự mệt mỏi khắp người lập tức được xua đi. Cô mặc bộ đồ ngủ đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Mộ Dạ Bạch ngồi trên sô pha đang nói chuyện làm ăn với đối tác.



Ánh đèn nhuốm lên bóng lưng của anh.



Trên chiếc bàn trà trước mặt có đặt mấy ly rượu vang.



Trong không gian yên tĩnh này, toàn bộ khung cảnh toát lên một vẻ đẹp không nói nên lời.



Cố Thiên Tầm nhẹ nhàng đi xuống, không làm phiền đến anh. Lúc anh đang bàn chuyện làm ăn, dáng vẻ anh luôn rất chăm chú, tập trung, thậm chí có thể nói là có chút nghiêm túc.



Cô dựa sang, cầm một ly rượu, vốn định thử xem mùi vị thế nào thì lại bị cánh tay dài của anh quờ một cái, ôm cô đặt ngồi lên trên đùi anh.



Ly rượu sóng sánh, chất dịch bên trong ly suýt chút nữa sóng hết ra ngoài.



“Cẩn thận.” Anh nhắc nhở một câu. Cô vội vàng giơ cao ly rượu lên, giữ chặt lấy nó.



Phía đầu điện thoại bên kia hình như đang hỏi xem có chuyện gì xảy ra, ngón tay anh vuốt ve lưng cô nhưng lại trả lời rất chân thành: “Không có gì, chỉ là con mèo con.”



Anh lại nói cô là mèo con!



Thiên Tầm tỏ vẻ bực bội, rất khó chịu. Nhìn từng đường nét trên khuôn mặt nghiêm túc của anh, Cố Thiên Tầm đột nhiên rất muốn chọc anh một trận.



Chỉ là, không biết liệu có chọc giận anh không.



Đột nhiên cô ép sát tới, ôm chặt lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ anh.



Hơi thở nóng bỏng quét tới, cả người anh như bung ra. Chỉ thấy cô ghé sát tai anh, thấp giọng nhẹ nhàng hỏi: “Anh có muốn uống chút rượu không?”



Chắc chắn là cô đang cố ý! Lại còn ác liệt thổi hơi vào tai anh.



Đôi mắt anh xầm lại, anh không trả lời mà chỉ nhìn cô, dường như đang đợi cô tiếp tục.



Cô đắc ý nhướng mày, đôi môi đỏ hồng nhấp một ngụm rượu vang, không nuốt ngay mà quay sang nhìn anh.



Ánh mắt long lanh, phảng phất sự mê hoặc. Mộ Dạ Bạch híp mắt lại, có vẻ như đã nhận ra ý đồ của cô, ánh mắt anh lộ thêm vài phần hứng thú, thậm chí là......động viên.



Chính sự động viên đó khiến những khúm núm và bất an vốn có trong lòng cô trong thoáng chốc tiêu tan hết.



Cũng chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, cô cúi đầu, đôi môi khóa chặt lấy đầu lưỡi nhỏ nhắn trơn tru của anh, tách hai bờ môi của anh ra, táo bạo đưa thẳng rượu vang vào trong miệng anh.



Hương thơm thanh mát nồng đậm trong nháy mắt bùng nổ giữa răng môi hai người. Ánh mắt Mộ Dạ Bạch trầm xuống, ngọn lửa trong lòng đột nhiên trào dâng.




Khóa chặt thắt lưng cô, anh không thể nào ngưng lại được, cho dù chỉ là một giây. Anh điên cuồng tiến tới.



Những tiếng rên cuồng say của cô cùng với tiếng gầm nhẹ như vừa đau đớn lại như vừa vui sướng của người đàn ông không ngừng vang lên trong phòng khách của tòa nhà.



Mồ hôi của anh rớt xuống tấm lưng thon thả ửng đỏ của cô, dáng vẻ mị tình của cô khiến anh không nỡ đi quá nhanh đến bước cuối cùng. Cô quá đẹp đến mức khiến anh dù có muốn thế nào cũng không đủ!



Kết quả......



Sau khi đổi thêm một tư thế nữa, cô bắt đầu không chịu nổi mà cầu xin.



“Em không muốn nữa...anh tha cho em đi...” Trời đất, e rằng đã hơn 40 phút trôi qua rồi. Cứ làm tiếp nữa chắc phải một tiếng mất!



Quan trọng là...



Cô bị từng đợt từng đợt khoái cảm và cao trào kích thích tới mức bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi rồi.



“Cứ thế này không muốn nữa sao? Là ai nói không cần tốn thể lực?”



Trí nhớ của anh tốt quá!



Cố Thiên Tầm thực muốn hung hăng tự cắn mình mấy phát, cô vội vàng mếu máo nói: “Em sai rồi...Em nói sai rồi...Bây giờ em mệt quá...”



“Lần sau còn dám khiêu khích anh nữa hay không?” Trông anh như một Vương giả chinh phục lãnh thổ của mình vậy, anh nghiêng người, cứ ở trên cao mà “bức ép” cô.



Sức công kích của vũ khí phía dưới thật quá mãnh liệt.



Cô thật không dám làm vậy nữa, cô lắc đầu: “Không dám! Không bao giờ dám nữa...Lần sau, anh nói cái gì thì là cái đó...”



“Uhm, ngoan lắm...” Nghe thấy lời cam đoan mê loạn tình ý của cô, anh rất hài lòng.



Kết quả......



Đợt tấn công cuối cùng của anh còn cuồng dã, mãnh liệt hơn tất cả những đợt trước đó. Ngay cả sức để phản kháng, cầu xin cô cũng không có, thậm chí cô không biết dưới sự chiếm hữu này của anh cô đã lên đỉnh mấy lần.



Cô may mắn vì đang trong không gian chỉ có hai người, hơn nữa, cả trang viên này cũng chẳng có ai, cho nên...



Những tiếng rên của cô có thể không cần phải kiêng nể gì, nồng cháy, cuồng nhiệt, hoàn toàn không cần phải lo lắng hàng xóm sẽ khiếu nại.



Cuối cùng, cả hai người run lên một trận, anh gầm lên một tiếng, hoàn toàn bùng nổ trong cơ thể cô. Cố Thiên Tầm suýt chút nữa thì ngất đi, chỉ có thể vô lực ôm lấy cánh tay anh, khẽ cắn lên bả vai của anh.



Chắc hẳn là cô đã phải chết qua một lần rồi, chết vì đê mê.