Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 150 : Thân thế của Thiên Tầm

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


“Cảm ơn ông chủ.” Thanh toán xong, bà vui vẻ xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi chợ đi về nhà. Đi đến sân khu chung cư, bà thấy một chiếc xe sang đang đỗ trước cổng.



Khu chung cư này, xe hơi sang trọng qua lại cũng không ít. Thế nên, Cố Vân La tự nhiên cũng không để tâm. Xách đồ bước qua chiếc xe sang trọng đó, người tài xế phía trước đột nhiên bước ra, từ từ mở cánh cửa phía sau.



Cố Vân La theo phản xạ liếc nhìn, đập vào mắt là đôi giầy cao gót đắt tiền. Đang bước xuống…



Một gương mặt quen thuộc, đập vào mắt bà.



Cố Vân La hết sức kinh ngạc, một tiếng “bịch” vang lên, đồ trong tay theo đó rơi hết xuống đất.



Cho dù đã mười năm, bà vừa nhìn đã nhận ra người đó. Tháng năm ít nhiều đã để lại dấu vết trên gương mặt bà ta.



Bao nhiêu năm rồi, bà chưa từng nghĩ tới cảnh tượng họ sẽ gặp mặt nhau, thế nhưng, khi Hạ Vân Thường thật sự đang đứng trước mắt, tâm trí bà bỗng trở nên trống rỗng.



Đợi khi lấy lại bình tĩnh, nhặt đồ dưới đất lên, quay người định bỏ đi. Nhịp bước, hoảng loạn.



“Cố Vân La, bà trốn tránh điều gì?”



Phía sau, Hạ Vân Thường chậm rãi cất tiếng.



Trong lòng bà lúc này cũng thấp thỏm, đảo lên lộn xuống giống như máy trộn bê-tông, nhưng, vẻ mặt lại vô cùng điềm tĩnh.



Đắc ý nhìn thấy Cố Vân La dừng bước, Hạ Vân Thường gồng người, tiếp cận lấy Cố Vân La. “Sợ tôi đến vậy sao? Là vì đã từng làm điều có lỗi nên chột dạ, hay là … sợ tôi bóc mẽ những việc làm xấu xa trước đây?”



Cố Vân La sợ hãi, sắc mặt trắng bệch như tờ. Bà căm hận nhìn Hạ Vân Thường, “Hạ Vân Thường, rốt cục là ai làm điều có lỗi với ai trước? Năm đó nếu không vì giữ thể diện cho Trung Thiên, tôi tuyệt đối không tha cho bà!”



“Im miệng lại cho tôi! Bà có tư cách gì gọi tên Trung Thiên? Đó là chồng tôi!” Nhắc đến chồng, Hạ Vân Thường đột nhiên trở nên kích động.



Tiếng la hét kịch liệt này, khiến đám người đang bước tới đều liếc mắt nhòm ngó.



Cố Vân La cảm thấy có chút lúng túng, nắm chặt trong tay chiếc túi đựng đồ, mặt không chút biểu cảm nói: “Bà đi đi, bao nhiêu năm rồi, tôi không muốn có chút dính dáng gì tới bà nữa.”



Bà muốn đi.



“Cố Vân La, bộ dạng bây giờ của bà đúng là báo ứng! Năm đó mặt dày làm kẻ thứ ba, phá hoại tình cảm của tôi và Trung Thiên, bây giờ con gái bà cũng giống như bà, làm kẻ thứ ba bị người ta phỉ nhổ, hơn nữa, còn phá hoại hạnh phúc đứa con gái khác của bà!” Giọng Hạ Vân Thường không kiềm được vẻ hả hê, đời người hả hê nhất là khi kẻ thù thê thảm hơn mình.



“Tần Tư Lam bị Cố Thiên Tầm làm sảy thai, cũng là báo ứng của mẹ con tiểu tam (bồ nhí) nhà bà!”



Hạ Vân Thường vừa dứt lời, xung quanh Cố Vân La xì xào tiếng chỉ trỏ bàn tán.



“Suỵt suỵt, bình thường nhìn vẻ ngoài cũng không đến nỗi, hóa ra lúc còn trẻ lại là thứ bồ nhí.” Đúng lúc có hàng xóm ở đó, thường ngày lên xuống cầu thang vẫn hay chào hỏi, bây giờ lời nói toàn vẻ khinh thường.


Chỉ có cô biết, đắng cay trong lòng, nhiều hơn ngọt ngào rất nhiều.



Đang mải suy nghĩ lung tung, điện thoại của Cố Thiên Tầm lại vào lúc này đổ chuông. Cô lấy ra xem, là điện thoại của Thiên Hàn gọi đến, trong lòng không hiểu sao dậy lên những dự cảm chẳng lành.



Luôn cảm thấy …



Có chuyện gì đó sắp xảy ra rồi …



Áp điện thoại vào tai, quả nhiên, tiếng Cố Thiên Hàn từ bên đó truyền qua, mang theo vẻ lo lắng bất an hiếm thấy.



“Chị, có phải chị đang nghỉ phép ở bên ngoài không?”



Trong lòng Cố Thiên Tầm dấy lên hồi hộp, giữ chặt lấy chiếc điện thoại trong tay. Thiên Hàn sao lại biết được?



“Mẹ biết chuyện rồi …” Giọng Cố Thiên Hàn càng trùng xuống, “Hôm nay Mộ phu nhân đến tìm mẹ, mẹ nhìn thấy ảnh hai người ở cùng nhau, giận tới ngất xỉu rồi.”



Ngất xỉu?



“Bây giờ thế nào rồi?” Cô lo lắng hỏi.



“Vừa tỉnh, bảo chị về ngay, nếu không …” Cố Thiên Hàn ngừng một lúc, không nói tiếp chỗ dở. Cậu tin rằng, những lời dọa dẫm đó, cho dù là không nói, chị cậu cũng sẽ hiểu. “Mẹ cả ngày hôm nay không ăn gì rồi.”



“Chị về ngay!” Tim Cố Thiên Tầm đập loạn, cô không bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở thành thế này. “Em nói với mẹ, dặn mẹ uống thuốc đúng giờ, phối hợp cùng bác sĩ theo dõi, chị về ngay bây giờ …”



Sau khi dặn đi dặn lại Thiên Hàn mới cúp máy.



Mộ Dạ Bạch cũng vừa gọi điện, bây giờ thấy cô cúp rồi, liền quay đầu lại hỏi: “Muốn bay chuyến mấy giờ?”



“Sớm nhất.” Cố Thiên Tầm trả lời ngay tức khắc.



Mộ Dạ Bạch gật đầu, nói vào điện thoại: “Bay chuyến sớm nhất. Được, ừ, về nước rồi nói.”



“Em đừng lo lắng, bọn mình về thu dọn đồ.” Trong tiềm thức, Mộ Dạ Bạch không muốn hỏi nhiều về chuyện về bà Cố Vân La, nhưng, vì Thiên Tầm, anh hi vọng có thể giải quyết mọi việc sớm nhất.



Cố Thiên Tầm trong lòng thấy cảm động. Cô thậm chí còn không mở lời, anh đã thay cô sắp xếp mọi việc ổn thỏa. Người đàn ông như vậy … bắt cô chọn lựa thế nào đây?



Hai người vội vàng về nước, vừa ra khỏi sân bay, phía xa đã nhìn thấy bà và Hạ Vân Thường cùng đứng tại cửa ra VIP chờ bọn họ.



Nhìn thấy Hạ Vân Thường, Cố Thiên Tầm không khỏi nghĩ đến chuyện lần trước bị bà tát, vô thức rùng mình, lặng lẽ rút tay ra khỏi tay của Mộ Dạ Bạch.



Bọn họ ở đây, rốt cục là vì chuyện gì?