Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 151 : Tại sao yêu nhau không đến được với nhau

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Kết quả....



Chia thành hai hướng.



Lão thái thái đưa Cố Thiên Tầm về, bà Hạ Vân Thường thì đón con trai.



Ban đầu Mộ Dạ Bạch không yên tâm, không chịu thả người. Cố Thiên Tầm lại rất thoải mái đồng ý lão phu nhân, nói lời từ biệt với Mộ Dạ Bạch xong liền cùng với bà đi khỏi.



Xe rẽ vào thành phố.



Cố Thiên Tầm ngồi cùng lão phu nhân ở ghế sau.



“Chủ tịch, bà có chuyện muốn nói với cháu phải không ạ?” Cố Thiên Tầm đã có tâm lý chuẩn bị từ trước nên thẳng thắn mở lời, phá vỡ cái bầu không khí trầm lặng này.



Lão phu nhân nhìn cô một cái. “Nói thật lòng, quen cháu lâu như vậy rồi, ấn tượng của ta về cháu không tệ.”



“Cảm ơn bà.”



Lão phu nhân gật đầu, không nói tiếp, chỉ đột nhiên chỉ tay lên ghế trên nơi có một đống các túi mua đồ đang đặt ở đó. “Tiểu Phương, đưa cho ta mấy cái đấy.”



“Vâng.”



Lái xe hơi dừng chậm lại, đem những chiếc túi đó đặt vào tay lão phu nhân.



Xe được khởi động lại máy, lão phu nhân mới lựa ra vài món đồ trong túi, đặt ra trước mặt Cố Thiên Tầm.



Là một bộ trang sức kim cương.



Còn có một cặp nhẫn đôi. Tất cả những đồ đó vừa nhìn đã biết ngay là hàng cao cấp bậc nhất, dưới ánh đèn chiếu rọi, ánh sáng đó ánh lên trong mắt Cố Thiên Tầm có phần hơi chói mắt.



“Chủ tịch, cháu không hiểu.” Cố Thiên Tầm lắc đầu.



“Những thứ này đều là tặng cho Thanh Uyển, xem như là lễ vật đính hôn với Mộ Dạ Bạch.”



Đính hôn?



Tim Cố Thiên Tầm như có ai bóp nghẹt một cái. Ánh sáng chói lóa ở những món đồ trang sức kia làm cô cảm thấy mắt mình đau nhói.



Lão phu nhân nói tiếp: “Cố tiểu thư, có thể cô rất xuất sắc, nhưng hiển nhiên, người cô...”



Ánh mắt lão phu nhân lướt trên người cô từ trên xuống dưới một lúc rồi mới nhẹ nhàng nói tiếp: “Không thích hợp với những trang sức kim cương hoa lệ này.”



Lời nói của lão phu nhân đã rất uyển chuyển. Nhưng hiển nhiên là muốn nói cho cô biết, cô căn bản không xứng với Mộ Dạ Bạch.



“Nếu như bây giờ ta đem những món đồ trang sức này đeo lên người cô thì cô nghĩ là có tương xứng không?”



“Ta không phải có ý muốn sỉ nhục cô, nhưng Thanh Uyển và cô không giống nhau. Bất kể gia thế địa vị hay là quá khứ tình cảm của nó cũng hợp với Mộ Dạ Bạch hơn cô. Điều này ta nghĩ đến cô cũng khó mà chối bỏ được.”



Cố Thiên Tầm hít sâu vào một hơi, mới từ từ mở miệng: “Chủ tịch, trong mắt cháu, Dạ Bạch không phải là một chiếc áo xa xỉ hoặc là một một trang sức mà cháu không thể với tới được. Anh ấy có suy nghĩ có tình cảm của riêng mình. Không phải như bà nói rằng anh ấy cách xa cháu vời vời, mà ngược lại, anh ấy ở rất gần, rất gần...”



Lão phu nhân vẫn nhìn cô trầm ngâm như trước, nhưng không hề ngắt lời cô.



“Nhưng, cho dù rất gần, thì giữa chúng cháu cũng có một hào sâu ngăn cách. Mà cháu... không đủ dũng cảm để bước qua cái hào này.” Đầu óc cô bỗng cảm thấy rất hỗn loạn, nghĩ đến mẹ, nghĩ đến giờ này bà đang nằm trên giường bệnh, mắt cô bỗng đỏ hoe: “Bà yên tâm, ý của bà cháu đều hiểu cả.”



Nói xong câu này, cô thấy giọng mình run lên. Ngực như có một bàn tay xé toạc ra vậy. Gió lùa vào trong xe, cảm giác khó chịu trống rỗng.



Sự ấm áp hai ngày nau, bây giờ nghĩ lại cảm thấy có chút phi thực tế, như đang nằm mơ vậy...



“Cố tiểu thư là người thông minh.”



Sau khi xuống khỏi xe, lão phu nhân khen cô như vậy.



Mi mắt cô nóng bừng.



Cô không thông minh, cô là một con ngốc! Hơn nữa lại là một con ngốc nhát gan!
“Em còn chưa ăn tối, anh đưa em đi ăn gì đó nhé?” Anh hỏi ý kiến cô.



Cô dường như đến nói chuyện cũng cảm thấy mệt, chi khẽ lắc đầu, từ chối.



Nhìn khuôn mặt ủ dột của cô, Cảnh Nam Kiêu định nói gì đó nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Ban đầu khi hai người kết hôn, anh ta từng tìm mọi cách dày vò cô, chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại quan tâm đến cô như vậy...



Đây, có lẽ là báo ứng!



Anh ta nắm chặt lấy vô lăng, thở dài: “Nếu chia tay với hắn ta mà khiến em đau khổ như vậy, em... sao không cố gắng thuyết phục mẹ?”



Mộ Dạ Bạch là người không tồi. Về điểm này thì anh ta không thể không thừa nhận.



Nghe anh ta nói xong, Cố Thiên Tầm cuối cùng cũng quay mặt lại, đôi mắt rơm rớm nước mắt nhìn anh ta: “Tôi buồn không phải vì phải chia tay anh ấy... mà vì tôi rất yêu rất yêu anh ấy nhưng lại không thể vì tình yêu này mà kiên trì và cố gắng cho dù chỉ là một chút cũng không thể...”



Cô cuối cùng cũng tìm được người để giãi bày. “Cái cảm giác bất lực tuyệt vọng này anh có hiểu không?”



Mẹ ngăn cản, cả món nợ đôi chân của Thiên Hàn, tất cả đều ngáng giữa cô và Mộ Dạ Bạch. Nếu cô có thể xem như không có chuyện gì xảy ra thì...



Cô là người đầu tiên không thể tha thứ cho bản thân mình...



“Anh hiểu, Thiên Tầm, anh... có cùng cảm giác đó, thật sự!” Giọng anh ta nghẹn lại.



Còn không phải là những dằn vặt bao lâu nay của anh hay sao? Bao lâu nay chỉ có bản thân anh hiểu rõ được, anh muốn giữ cô lại đến thế nào, cho ù chỉ có thể cố gắng một chút thôi cũng được...



Nhưng...



Vào giây phút anh ta đồng ý lấy Tần Tư Lam, đã hiểu rằng mình không có tư cách...



..................



Lái xe đến lầu dưới của khu chung cư, trời đã bắt đầu mưa. Mưa không lớn lắm, thỉnh thoảng có vài giọt rơi xuống mũi, lành lạnh. Cảnh Nam Kiêu vừa đi ra đằng sau lấy hành lý, vừa nói với cô: “Em đi vào trong lầu trước đi, chắc một lúc nữa mưa sẽ to hơn.”



Cô định giúp anh ta xách hành lý liền bị anh ta đưa tay chặn lại: “Không cần lo việc này, em đi vào đi.”



Cố Thiên Tầm khe khẽ gật đầu, bước nhanh vào bên trong, sau đó cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ ở đấy.



Dáng người cao lớn dựa vào thành xe, cách một quãng không xa, ánh mắt anh dán chặt vào cô.



Đôi mắt đó xám xịt không có chút ánh sáng nào....



Trong màn đêm giống như một cơn lốc xoáy nguy hiểm, dường như có thể cuốn cả người cô vào đó. Cô hít vào một hơi sâu, người bất giác căng thẳng.



Cố gắng chế ngự bản thân hơn nữa thì liệu có thể nào kiềm chế được mong muốn lao vào lòng anh?



“Có lý do không?” Mộ Dạ Bạch không lập tức tiến lại gần cô, chỉ nhìn cô từ xa. Sau lưng cô là bóng người Cảnh Nam Kiêu tiến lại gần.



Ánh mắt Mộ Dạ Bạch quét ngang qua, nặng nề, nhìn vào cô: “Cho anh một lý do em không nghe điện thoại.”



Cảnh Nam Kiêu bước lại gần, Cố Thiên Tầm không trả lời Mộ Dạ Bạch ngay, chỉ đưa chìa khóa vào tay Cảnh Nam Kiêu. Cảnh Nam Kiêu nhìn cô một cái, không nói năng gì.



Cô nói: “Anh mang hành lý lên giúp tôi trước đi.”



“Ừm.” Cảnh Nam Kiêu nhìn cô một cáu, lại nhìn sang Mộ Dạ Bạch, mắt ánh lên tia nhìn khác lạ. Cuối cùng anh ta chỉ nói bâng quơ một câu: “Trời sắp mưa rồi.”



“Ừm, tôi biết rồi.”



Mộ Dạ Bạch nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô, lại nhìn sang Cảnh Nam Kiêu, đột nhiên cảm giác mình đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện.



Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào mà giữa hai người họ không còn đối đầu với nhau như trước nữa, mà ngược lại trở nên...thân thiết như vậy?



Sau khi Cảnh Nam Kiêu đi lên, dưới lầu chỉ còn lại hai bọn họ.



Mộ Dạ Bạch không chủ động lên tiếng, anh đứng đó nhìn chằm chằm vào cô, bóng người anh hòa vào màn đêm thành một. Không khí lúc này khiến cô chột dạ, hô hấp căng thẳng hơn