Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 152 : Chúng ta kết thúc đi!

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Mộ Dạ Bạch không hề chủ động lên tiếng, anh đứng từ xa nhìn chằm chằm vào cô, bóng người cao dài của anh hòa vào cùng màn đêm. Không khí lúc này khiến cô chột dạ, đột nhiên hô hấp trở nên căng thẳng hơn.



Qua một hồi cô mới nói ra: “Anh đến cũng tốt, em... vốn là có chuyện muốn nói với anh.”



Cô rất muốn làm cho giọng nói của mình trở nên bình thản hơn một chút, trấn tĩnh hơn nhưng lúc này rõ ràng là cô đang run rẩy. Cố Thiên Tầm! Mày thật vô dụng! Còn chưa cả nói vấn đề chính cơ mà!



Không biết có phải anh đoán ra gì đó không mà lông mày nhăn lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh: “Được, em nói đi.”



“Sau này...” Cô hít vào sâu một hơn, nói hết câu: “Anh đừng đến làm phiền tôi nữa.”



Tim cô nghẹt lại,



Ngón tay như cắm vào thịt, nhưng không hề cảm thấy đau.



“....” Anh không nói gì, từ đầu đến cuối chỉ im lặng. ánh mắt đó như muốn nhìn xuyên thấu qua cô, khiến cô cảm thấy lòng mình nặng trĩu, khó mà chịu đựng tiếp được.



Hơi thở ngày một trầm hơn, bán đứng tâm trạng hiện tại của anh.



Tim hằn qua một tia chua xót. Nếu có thể cô rất muốn nuốt lại những lời này.



Cô mím chặt môi, cúi mắt xuống, hạ giọng: “Vậy tôi đi lên đây. Mưa rồi, anh cũng nên về sớm đi...”



Giọng điệu mang vẻ chua xót.



Nói xong cô không dám nhìn vào vẻ mặt nặng nề của anh nữa, quay người tránh anh, đi lên lầu. Những giọt mưa to hơn hạt đậu rơi xuống, rơi vào khóe mắt khiến cô nước mắt lưng tròng.



Vai cô lướt qua vai anh, cánh tay bị Mộ Dạ Bạch nắm lấy giữ chặt lại.



Trong lúc cô đang kinh ngạc, anh dùng lực kéo tay cô đặt ra trước ngực. Anh dùng lực mạnh khiến những gân xanh ẩn trong cánh tay cô bất chợt giật giật, như sắp bị nghiền vụn ra cùng với cô vậy.



“Ai cho phép em được rút lui hả?” Cánh tay còn lại của anh nâng cằm cô lên, khiến cô nhìn vào mắt anh. Ánh mắt sắc lạnh đó không hề cho cô có cơ hội được chạy thoát: “Là mẹ em? Hay là bà nội anh?”



Cho đến lúc này...



Hơi thở phả ra từ anh khiến cô quyến luyến...



Bị anh tóm lấy rất đau, nhưng... cô không hề giãy giụa. Khoảng cách gần như thế này sau này còn được mấy lần như vậy nữa?



Thật sự... không còn nữa...



“Cho dù là ai cũng được, tóm lại...” Hít vào một hơi sâu, nhắm mặt lại cố nén chặt những giọt nước mắt không để chúng rơi ra, cô cố gắng nói nhẹ như gió: “Chúng ta dừng lại đi... Dạ Bạch, từ đầu đến cuối, thực sự chúng ta đều không hợp nhau...”



“Đều không hợp?” Anh cảm thấy như nghe thấy một chuyện hết sức khôi hài, mỗi từ nói ra đều lạnh như băng: “Cố Thiên Tầm, rốt cuộc là ai lúc quan hệ với tôi nói là yêu tôi?”



Cô đang đùa giỡn với anh sao?



Cô giật mình thảng thốt.



“Dạ Bạch, em yêu anh.”



“Anh cũng vậy, nhiều hơn em.”



Tuyên ngôn tình yêu còn gần như mới ngày hôm qua đây thôi, nhnwg, quá khứ ngọt ngào bao nhiêu thì giờ lại đau đớn bấy nhiêu.
“Được!” Mộ Dạ Bạch nhìn cô, chỉ nói một từ. Lạnh lùng, cứng đơ như tảng đá đè nặng lên tim cô.



Thực sự từ trước đến giờ anh là người chưa từng níu kéo ai.



“Cố Thiên Tầm, tôi sẽ làm như cô muốn.”



..............



Làm như cô muốn!



Làm như cô muốn!



Bốn từ này không ngừng bay loạn bên tai cô. Hồi lâu sau đó cô vẫn chưa định hình được, chỉ biết rằng dáng người cao lớn đó bước vào trong xe, rồi lại nhìn chiếc xe đó biến mất dần trước mắt.



Cô đứng im trong trận mưa lớn.



Chỉ cảm thấy vật gì đó rất quan trọng trong tim mình bị móc ra mất.



Máu tươi như đang tuôn xối...



Đau đến mức không muốn sống nữa...



Mộ Dạ Bạch, em yêu anh... nhiều hơn những gì anh tưởng...



...........



Chiếc xe lao đi trong màn mưa.



Ánh mắt anh nhìn vào kính chiếu hậu. Nhìn bóng người đơn độc đó mà tim anh như bị ai khoét sâu một lỗ. Anh tự nói với bản thân rằng không được lưu luyến nữa, nhưng cả người như bị trúng tà, ánh mắt cứ dõi theo bóng dáng đó không thể nào dứt ra được.



Thật đáng chết!



Cô rốt cuộc đang định làm gì?



Mưa to như vậy vẫn còn đứng đực ra đấy làm gì?



Mồm nói là nghĩ thoáng ra, thế thì giờ lại đang làm gì vậy?



Không nhịn được nữa, anh nắm chặt lấy vô lăng, quay đầu xe như một kẻ điên. Nhưng...



Còn chưa kịp quay đầu xe lại thì một cơn đau dữ dội ập đến đầu anh. Anh đau đớn kêu lên một tiếng, cắn chặt răng, mũi anh nóng rực sau đó mùi máu tanh ộc ra.



Anh mau chóng rút giấy ăn bịt chặt mũi.



Đường đằng trước mờ mịt không rõ.



Đầu anh đau chưa từng thấy...



Cơn đau đó như lan ra khắp các dây thần kinh trong người anh, lan cả đến tim...



Khó mà chịu đựng được hơn rất nhiều những lần trước....