Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 154 : Anh là tia nắng ban mai của cô

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Cửa thang máy đã đóng lại. Giọng nói của nhân viên sửa chữa cũng bị ngăn lại. Cô không hề nghe thấy một từ nào.



Cô đứng một mình bên trong thang máy, nhìn ánh đèn led trên bảng hiển thị. Hôm nay là ngày họp toàn thể nhân viên, e là sẽ thật sự phải gặp anh mất.



Tự nhiên cô thấy hơi căng thẳng.



Thở dài một tiếng, cô bước lùi lại dựa vào tường trong thang máy, muốn cho bản thân thư giãn một chút. Thế nhưng, chỉ là đi lên tầng 9 thôi, sao lại có thể lâu như vậy được nhỉ?



Cô hơi thắc mắc, ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện thang máy sớm đã qua tầng 9 rồi, hơn nữa đang không ngừng lên những tầng cao hơn.



Là sao vậy nhỉ?



Cô vội vàng bấm lại số 9, thế nhưng không hề có một phản ứng nào.Thang máy vẫn đang không ngừng lên cao, đến tầng 18 thì đột nhiên dừng lại.



Cô hốt hoảng, nghĩ bụng sẽ đi khỏi đây rồi đổi sang thang máy khác. Nhưng không ngờ nút mở cửa cũng không hề có phản ứng gì, thang máy vẫn chưa được mở ra.



Hỏng rồi sao?



Cô có chút bối rối, không biết phải làm gì lúc này.Đang định bấm điện thoại gọi cứu hộ thì đột nhiên ầm một tiếng vang lên, thang máy đột nhiên rơi một cách nhanh chóng.



“A…”. Cô kêu lên một tiếng thất thanh, chân đứng không vững, cả thân người theo quán tính ngã nhào xuống đất. Tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.



Nếu rơi từ tầng 18 xuống đến tầng 1 thì hậu quả thật khó lường.



Cô hoảng hốt cố gắng đứng dậy, nhưng lực rơi quá mạnh khiến cô dường như không thể đứng vững được.Tài liệu vương vãi khắp sàn.



Cô sờ tay bốn xung quanh tìm chiếc điện thoại, bản năng dường như muốn gọi cho Mộ Dạ Bạch, bỗng thấy trái tim nhói đau, cô bấm gọi Dương Mộc Tây.



“Nghe nói hôm nay cậu đến họp tổng kết, vẫn chưa đến à?”.Là tiếng Dương Mộc Tây vọng lên từ trong điện thoại.



“Mộc Tây, cứu tớ, tớ đang bị kẹt trong thang máy… tháng máy vừa rơi từ tầng 18 xuống tầng 12, bây giờ dừng lại rồi, nhưng tớ không biết chút nữa còn rơi tiếp không.”



“Hả, ở thang máy nào? Đợi tớ một chút, tớ đi gọi người qua”.Dương Mộc Tây đứng phắt dậy, chạy vội ra ngoài.



Vừa chạy ra ngoài, đúng lúc chạm mặt Lam Tiêu đang chuẩn bị đi họp. Cô nhìn anh rồi đi lướt qua người anh, Lam Tiêu giữ lấy tay cô: “Làm gì thế? Làm gì mà vội vội vàng vàng”.



“Cứu người, anh buông tay ra”.



“Cứu ai?”. Lam Tiêu khẽ chau mày, đưa mắt nhìn cô: “Tiểu Quai có chuyện gì à?”.



“Không phải”. Dương Mộc Tây nghĩ nếu Lam Tiêu biết chuyện sẽ có cách giải quyết nhanh hơn nên nói: “Là Thiên Tầm. Thiên Tầm bị kẹt trong thang máy hành chính, tình hình hết sức nguy cấp”.




“Tầng 6”. Đối phương trả lời rồi nói tiếp: “Không xong rồi, hình như cô ấy bị trẹo chân”.



Mộ Dạ Bạch định thần lại nhìn, quả nhiên là như vậy, cô đang ôm lấy mắt cá chân phải, trên trán lấm tấm mồ hôi. Trái tim Mộ Dạ Bạch như bị bóp nghẹt, gào lên ra lệnh: “Gọi bác sĩ của khách sạn đến đây, mau lên”.



“Vâng”. Đối phương không dám chậm trễ, vội vã quay người chạy đi.



Lúc này mới đột nhiên phát hiện, thì ra cô gái bị kẹt trong thang máy kia chính là cô gái có tin đồn với Mộ Tổng hồi trước. Hèn gì, Mộ Tổng căng thẳng đến như vậy.



Mộ Dạ Bạch lấy điện thoại gọi cho Cố Thiên Tâm, nhưng đầu bên kia chỉ là những tiếng “tút tút” máy bận.



Chết tiệt.



Anh ấn vào bộ đàm bên cạnh camera. Lúc này chẳng còn bận tâm đến chuyện họ đang trong thời gian chiến tranh lạnh nữa, anh mở lời: “Thiên Tầm, Cố Thiên Tầm, em có nghe thấy tiếng anh không, trả lời anh mau”.



Giọng nói đó, trong thang máy đột nhiên vang lên.Nồng hậu, ấm áp như ánh ban mai, xuyên qua màn đêm tăm tối.



Trái tim Cố Thiên Tầm run lên, cô thấy bao nhiêu nỗi sợ hãi vừa rồi dường như tan biến hết. Có anh ở đây, cô thấy yên tâm một cách kì lạ.



“Dạ Bạch”.Cô chạy lại phía bộ đàm rồi nói, hai chữ khiến giọng nói cô trở nên nghẹn ngào.



Đây có được gọi là hạnh phúc không? Mặc dù bị kẹt ở trong đó, mặc dù chân đang bị thương, mặc dù cô đang rơi từ trên cao xuống, đến hơi thở cũng trở nên khó khăn, thế nhưng….



Cô bỗng được nghe thấy giọng nói của anh, có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh.



Hai người xa nhau mới chỉ có vài ngày, thế nhưng…



Cô có cảm giác như vài thế kỉ đã trôi qua.



Còn Mộ Dạ Bạch chẳng phải cũng vậy sao? Lúc này anh chỉ hận không thể mở toang cánh cửa thang máy kia ra, lao đến, ôm chặt cô vào lòng. Cho dù có là bị rơi xuống cùng cô, cho dù thịt nát xương tan, cũng còn hơn là để cô một mình đau khổ giằng xé trong đó.



“Đừng sợ, em nghe anh nói, em hãy dựa sát vào tường, ngồi thấp xuống, hai tay ôm lấy đầu”. Anh đang hướng dẫn cô, anh cố ép bản thân mình phải thật bình tĩnh.



“Vâng”. Cô làm theo lời anh.



Rõ là chân cô đang rất đau, cô rất khó khăn mới làm được những việc đó.Đến hơi thở cũng thấy vô cùng nặng nề khó nhọc.



Mộ Dạ Bạch động viên: “Em làm tốt lắm! Chân đau, em chịu khó một chút thôi.”



(Lời tác giả: Cho dù có sét đánh mưa dông thì mỗi ngày cũng đều chăm chỉ up bài, đến bản thân cũng thấy cảm động quá chừng. Vì vậy, các nam thanh nữ tú sau khi đọc xong có thể làm cốc cafe viết đôi dòng bình luận cổ vũ cho mình có thêm động lực được không?)