Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 166 : Lời yêu bình dị

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Hạ Vân Thường đưa ánh mắt nhìn xa xăm, không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt dần trở nên sắc lạnh: “Cố Vân La trước đây do bị hãm hiếp mới sinh ra cô ta. Cô nói xem, cô ta có thân phận gì?”



Tần Tư Lam kinh ngạc bịt chặt miệng, nhìn sang Hạ Vân Thường, tỏ vẻ không dám tin, “Cô nói … Cha của cô ta … là kẻ hiếp dâm?”



“Mẹ.” Hạ Vân Thường chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng Mộ Dạ Bạch vọng ra từ trong phòng, anh bước tới gần, tiếng bước chân bình thản, giẫm lên màn đêm tối.



Hạ Vân Thường nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bà quay người bình thản nói với Tần Tư Lam: “Cô về đi, hi vọng đám cưới sẽ được tổ chức đúng như nguyện vọng của cô.”



Hạ Vân Thường bình tĩnh như thể ban nãy chưa hề có chuyện động trời gì xảy ra.



Tần Tư Lam sau khi bị sốc liền lướt ánh mắt qua nhìn Mộ Dạ Bạch, sau đó cũng không ở lại thêm, cô phóng xe lao vào màn đêm tối.



Trên đường đi, đầu óc vẫn quay cuồng vì lời Hạ Vân Thường nói.Con của một kẻ hiếp dâm sao có thể so sánh được với cô? Tốt xấu thế nào cô cũng là người của nhà họ Mộ!



Hơn nữa, nếu như Trần Di biết được thân phận thấp hèn này của cô ta, nhất định sẽ không cho phép cô bén bảng tới cửa nhà họ Cảnh!



………



“Mẹ, mẹ đang nói chuyện gì vậy?”Mộ Dạ Bạch lo lắng nhìn sắc mặt của Hạ Vân Thường, sợ bà vì cảm xúc của Tần Tư Lam mà kích động.



Thế nhưng, Hạ Vân Thường bình tĩnh một cách kì lạ, trên mặt còn nở một nụ cười nhạt: “Mẹ và cô ta thì có thể nói chuyện gì chứ, chẳng phải những lời đó thôi sao. Được rồi, về phòng đi, bên ngoài lạnh lắm.”



“Vâng.” Mộ Dạ Bạch choàng cho bà chiếc áo khoác, sau đó quay đầu nhìn vào màn đêm, nơi có ánh đèn sau xe vừa dời đi, ánh nhìn sâu thẳm.



Anh không để ý tới Hạ Vân Thường đang quay người bước vào trong, ánh mắt đầy oán hận và thù hằn. Bà muốn để cho Cố Vân La nếm mùi chính hai đứa con gái mình đấu đá lẫn nhau.



………



Bước vào trong, Lão Phu Nhân vẫn đang ngồi trên ghế sofa.Mặt có chút kém sắc.



“Mẹ, không còn sớm nữa, sao mẹ còn chưa ngủ?”



“Sắp rồi.”Bà tuột cặp kính khỏi sống mũi, mệt mỏi day day trán.



Hạ Vân Thường quay đầu nhìn con trai: “Tiểu Bạch, chúng ta vào phòng đọc sách. Mẹ muốn nói chuyện với con, hôm nay con bỏ cả gia đình Thanh Uyển đi như vậy thật vô trách nhiệm. Bình thường mẹ không dạy con như vậy.”



Mộ Dạ Bạch biết rằng không thể trốn tránh, đang nghĩ xem nên làm thế nào mới phải.Lão Phu Nhân đột nhiên nói: “Vân Thường, con đi ngủ trước đi, để Dạ Bạch ở lại đây, ta có chuyện muốn nói với nó.”



“Mẹ, mẹ lại bênh nó rồi.”



“Lên lầu đi. Yên tâm, ta sẽ không nương tay với nó.” Lão Phu Nhân xua xua tay, ra điều bảo Hạ Vân Thường lên lầu. Chủ gia đình này đã ra lệnh, cho dù Hạ Vân Thường còn nhiều bất mãn cũng không tiện nói ra.”



………..



Hạ Vân Thường vừa đi, cả phòng khách chỉ còn lại hai người.Lão Phu Nhân chỉ về phía đối diện ghếsofa: “Ngồi xuống đi, đừng đứng nữa, ta chóng mặt.”



“Có cần cháu gọi bác sĩ tới khám không?” Mộ Dạ Bạch nghe theo lời Lão Phu Nhân ngồi xuống đối diện.



“Không cần.”Lão Phu Nhân lắc đầu, đeo kính lên, nhìn anh mờ mờ qua cặp mắt kính, rồi thở dài, “Hôm nay ta gọi điện cho giáo sư Phong mới biết gần đây cháu không tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe.”



“Vâng.”Anh không phủ nhận.



“Tại sao? Cháu không chịu tích cực phối hợp, ngộ ngỡ lại xảy ra chuyện gì …”




“Không sao, con chẳng nói bác sĩ bảo mẹ có thời gian thì nên đi dạo đó sao? Được rồi, con đừng lo chuyện của mẹ, đi đến công ty đi”.



Cố Thiên Tầm không hỏi nhiều, kéo cửa phòng bệnh bước ra ngoài.



Trên đường đi, trong lòng nặng trĩu. Cho tới khi đến cửa bệnh viện, nhìn thấy chiếc xe Maybach đậu bên ngoài, cô mới sực tỉnh.



Hình bóng không thể quen thuộc hơn được nữa đã bước từ xe ra. Sợ bị phát hiện, cô không dám nán lại lâu, vội mở cửa trước bước vào xe.



Nhìn cô dáng vẻ lo ngay ngáy, Mộ Dạ Bạch chỉ cảm thấy đáng yêu.



Phì cười.



Sau khi ngồi vào trong xe, cô vẫn ngó đầu ra nhìn. Anh nhanh chóng đánh xe đi, rồi hỏi cô: “Đến công ty à?”.



“Vâng”.



Mộ Dạ Bạch khởi động xe, thỉnh thoảng lại nhìn sang bên cạnh. Cô xoa xoa má: “Mặt em rửa không sạch à?”.



“Không, xem ra tinh thần em không tệ”. Một tay cầm vô-lăng, tay còn lại lặng lẽ nắm lấy tay cô. Anh siết chặt tay đầy tình cảm, rồi nói: “Quầng thâm mắt tan đi nhiều rồi. Hôm qua ngủ ngon lắm phải không?”.



“Vâng…” Sau khi được sưởi ấm, bàn tay lạnh cứng của cô trở nên rất ấm áp. “Anh thì sao? Ngủ thế nào?”.



Mắt anh nhìn thẳng về phía trước, hơi chau mày, lắc đầu: “Không ngủ được. 5 giờ mới chợp mắt”.



“Sao vậy, sao lại mất ngủ trầm trọng như vậy?”Một câu nói của anh khiến Cố Thiên Tầm lo tới nỗi nhíu chặt lông mày.



“Nghĩ một số chuyện”.



“Nghĩ gì mà phải nghĩ vào ban đêm?”.



Anh liếc mắt sang bình tĩnh nhìn cô, càng bình tĩnh hơn thở ra ba chữ “Nghĩ đến em”.



“……” Trái tim cô như loạn nhịp. Cô thấy anh có chút đáng ghét, không biết nói những lời ngọt ngào, thế nhưng, những lời này rất phù hợp với chất giọng trầm của anh, rõ ràng còn khiến người ta động lòng hơn cả lời đường mật.



Tâm trạng như vừa có làn gió xuân thổi qua. Cô cắn môi, không lên tiếng, chỉ quay sang nhìn cửa kính. Qua gương chiếu hậu, cô thấy rõ ánh mắt đang cười của mình.



Thế nhưng ….



Nụ cười này có thể duy trì được bao lâu?



Bản thân cô cũng hoàn toàn không chắc chắn.



“Em biết chuyện của Cảnh Nam Kiêu không?”Mộ Dạ Bạch đột nhiên mở lời, so với khi nãy, giọng nói lúc nãy trầm hơn rất nhiều.



“Anh nói chuyện kết hôn của Cảnh Nam Kiêu và Tần Tư Lam, anh cũng nhận được thiệp mời rồi à?”.



Anh đáp lại một tiếng nhẹ từ khoang mũi. Sau đó, lại quay sang nhìn cô, ánh mắt ấm áp xen vài phần nghiêm túc: “Sau này tránh xa anh ta ra một chút, tránh gây hiểu lầm”.



Anh nói ra câu này khiến Cố Thiên Tầm nghĩ tới lời căn dặn của mẹ buổi sáng, trong lòng bỗng thấy hậm hực.



Cô đáp lại mỉa mai: “Mọi người đều lo Tần Tư Lam sẽ buồn sao?”.