Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 167 : Đêm nay hãy ở bên anh

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Cô thở dài, cười nhạt: “Cô ta cũng thật hạnh phúc, chí ít … mọi người đều đang lo lắng cho cảm nhận của cô ta”.



Đặc biệt là mẹ.



Nói xong, cô lại cảm thấy tâm trạng hiện giờ thật buồn cười, rõ ràng giống như một đứa trẻ đang ganh tị.



“Vừa ăn mận hay vừa ăn giấm?”. Mộ Dạ Bạch gãi gãi lông mày, nhìn cô dò xét: “Vừa nãy em nói “mọi người”, vậy là, ngoài anh ra còn ai khác nữa sao?”



“…” Cô ngập ngừng một lúc, rồi nhẹ giọng: “Mẹ em”.



“…Ừ”. Nhắc đến Cố Vân La, giữa hai người bỗng có một khoảng lặng.Bầu không khí này khiến Cố Thiên Tầm cảm thấy nặng nề, trong lòng canh cánh mối sự rối bời.Với tình cảnh này, hai người sao có thể ở bên nhau? Cô thực sự tưởng tượng không ra tia hy vọng mỏng manh nào cho tương lai.



“Anh nói những lời đó không liên quan gì tới Tần Tư Lam”. Cuối cùng, vẫn là anh mở lời xóa tan bầu không khí im lặng ấy. Tay nắm tay cô vẫn không hề buông. Sau rồi anh kéo bàn tay ấy đặt lên đùi mình: “Anh không muốn thấy em và hắn ở bên nhau, càng không muốn thấy cảnh tượng tối qua lại xuất hiện. Việc này không liên quan tới người khác”.



“Anh ấy là đang bảo vệ em”.Dạ Mộ Bạch nhắc nhở khiến Cố Thiên Tầm nhớ đến cảnh tượng hôm qua, trong lòng cảm thấy buồn bã, cô không nghĩ nhiều, chỉ chớp lấy thời cơ hỏi tội: “Anh và Hoắc Thanh Uyển không phải cũng tay trong tay rất thân mật đó sao?”



Mộ Dạ Bạch trái lại còn cười, đôi mắt ánh lên nụ cười quyến rũ lạ thường: “Anh cứ tưởng em không thèm bận tâm chứ?”



Cô lẩm bẩm.Sao có thể không bận tâm?Lúc nhìn thấy cảnh đó, cô thực sự đã tức muốn chết.



Đang mải suy nghĩ, điện thoại của Cố Thiên Tầm đột nhiên đổ chuông.Cô lấy ra xem, là số điện thoại lạ gọi đến.



“Alo, xin chào”.



“Là Cố tiểu thư phải không?”Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông trung niên. Cố Thiên Tầm lập tức đáp: “Đúng rồi, là tôi, xin hỏi ai đó ạ?”.



“Nghe hàng xóm nói cô để lại số điện thoại muốn tìm tôi nói chuyện, thế nên tôi mạo muội gọi cho cô”.



“A! Bác là chủ nhà!”Cố Thiên Tầm vui sướng. Mộ Dạ Bạch liếc nhìn cô rồi tiếp tục lái xe.



Cô vui vẻ mở lời: “Chào bác, cháu muốn gặp bác, không biết có tiện cho bác không ạ?



“.



“Sáng nay tôi có ba tiếng rảnh. Cố tiểu thư có rảnh không?”.



Buổi sáng …



Cố Thiên Tầm nhìn đồng hồ, nghĩ một lúc: “Vậy bây giờ cháu qua nhà có được không ạ?”.



“Được, vậy tôi đợi cô”.



Hai người cúp máy, không nói gì thêm. Mộ Dạ Bạch liếc mắt nhìn cô: “Không tới công ty nữa à?”.



“Ừ. Em về nhà cũ”. Cố Thiên Tầm vừa giở số điện thoại của sếp Ngô ra, vừa nói: “Chỗ đó khá xa, anh chắc chắn sẽ không kịp đi làm, hay anh thả em xuống phía trước đi”.



“Địa chỉ ở đâu?” Mộ Dạ Bạch chỉ hỏi chứ không dừng xe lại.



Cô ngoan ngoãn đọc địa chỉ, xin nghỉ phép với sếp Ngô xong, quay sang đã thấy anh lái xe vào đường cao tốc, đi về hướng ngôi nhà cũ.




Cố Thiên Tầm tim đập “thình thịch”, ánh mắt nhìn anh dò xét, suy đoán xem liệu rằng có phải anh sinh nghi hay không.



“Sao lại nhìn anh như vậy?” Mộ Dạ Bạch không nhìn cô, chỉ cúi đầu chỉnh lại dây an toàn, rồi khởi động xe như thường.



Tim cô vẫn đang mải nghĩ, chỉ lắc đầu không đáp.Nếu anh ấy biết được đó chính là cha mình, vết rạn nứt giữa hai người họ có phải sẽ xuất thiện thêm một khoảng trống nữa hay không?



“Đừng nghĩ nhiều, anh không có ý gì khác”. Xe lăn bánh được vài mét, anh liếc mắt, phát hiện ra cô vẫn đang nhìn chằm chằm liền giải thích: “Chỉ là anh đang lo đối phương có ý đồ không tốt với em”.



Cố Thiên Tầm im lặng, đột nhiên giơ tay nắm nhẹ lấy bàn tay đang đặt trên vô-lăng của anh. Mộ Dạ Bạch cúi nhìn mu bàn tay trắng muốt, tim nhói đau, mặc dù cô không nói gì, thế nhưng, trong lòng anh hiểu rõ những gì anh phỏng đoán đều là đúng.



Nhà từ thiện vĩ đại, không phải ai khác, chính là người cha từ trước đến nay chưa từng yêu thương anh!



Cảm giác đó đau đớn giống như vết thương cũ đang bị cấu xé thành từng mảnh. Thế nhưng, anh lại không hề buông tay cô, trái lại còn nắm chặt hơn.



“Tối nay ở cùng anh nhé”.Anh bỗng lên tiếng.



“Hả?”Cô có vẻ không hiểu.



“Tối nay anh ở lại Lai Nhân Thành.Em một tối không tới bệnh viện, không sao chứ?”Giọng anh giống như đang thương lượng, nhưng có vài phần chắc chắn.



Cố Thiên Tầm tim đập loạn xạ. Nếu lý trí một chút, cô nên từ chối anh, thế nhưng, lúc này cô không làm được. Nghĩ đến anh sáng nay 5 giờ mới chợp mắt trong lòng lại đau đớn vô cùng.



“Vậy em nói với Thiên Hàn một tiếng”.



Nghe cô trả lời như vậy, khuôn mặt phiền muội của anh giãn ra một chút, tinh thần phấn chấn hơn hẳn.



“Tan làm đợi anh, anh qua đón, sau đó đưa em đi ăn tối”.



“Được. Anh bao lâu không ở lại Lai Nhân Thành rồi?”.



“Cũng lâu rồi.Sau khi em đi, anh cũng ít lui tới đó”.



Nghĩ tới nơi hai người đã sống cùng nhau, trong lòng Cố Thiên Tầm không khỏi mong đợi.Đó có thể xem là nơi hẹn ước của bọn họ không nhỉ?



…….



Sau khi tan làm, người đến đón cô không phải Mộ Dạ Bạch.



“Cố Tiểu Thư, mời cô đi cùng tôi một chuyến”. Một người từ chiếc Mercedes đen đang đỗ trước cửa công ty bước đến nói với cô.



Cô không hề quen, liền hơi cau mày: “Các người là ai?”.



“Mộ Phu nhân muốn nói chuyện với cô”.



Hạ Vân Thường?



Cố Thiên Tầm biết rằng trước saucũng có ngày này, cô không phản kháng, cùng đối phương ngồi vào trong xe.