Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 188 : Sóng này chưa qua, bão khác đã tới

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


“Này, đợi đã... Anh làm gì thế hả?” Cô khẽ kêu lên. Rõ ràng bảo là anh không mặc gì cơ mà, sao lại đi lột đồ của cô?



“Anh thấy em không mặc gì cũng đẹp hơn đấy.” Ngón tay dài mảnh khảnh của anh nhanh chóng giật nhẹ một cái khiến vạt nơ buộc trên áo ngủ của cô bung ra.



Dưới lớp áo ngủ đó, cô không mặc gì.



Trong giây lát, làn da trắng nõn mềm mại ửng hồng như hoa đào tháng ba dưới ánh đèn ngủ nhàn nhạt, xinh đẹp khiến người khác nao lòng.



Ánh mắt Mộ Dạ Bạch sâu thẳm như được phủ một lớp sương mờ.



Cánh tay trắng mịn ngọc ngà ôm lấy cổ anh, đôi mắt thăm thẳm nhìn sâu vào mắt anh. “Dạ Bạch, cảm ơn anh.Cập nhật nhanh nhất tại website: http://www.rosenovel.com”



Hai tiếng “cảm ơn” này rất chân thành, trịnh trọng.



Một tay Mộ Dạ Bạch chống bên phải cô, tay trái khẽ vuốt dọc theo sống mũi, nói với cô giọng đầy cưng nựng: “Sao đột nhiên lại nói cảm ơn anh?”



Cố Thiên Tầm nắm chặt lấy tay anh, áp nhẹ lên má đầy ấm áp: “Vì Thiên Hàn, cảm ơn anh đã đối xử rộng lượng với nó.”



Ánh mắt Mộ Dạ Bạch càng thâm trầm hơn, anh cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn. “Nó rất quan trọng đối với em, anh muốn lấy em thì không thể không đối tốt với nó được.”



Cô cười, ôm lấy cổ anh. “Thiên Hàn là đứa trẻ tốt, anh sẽ thích nó cho mà xem. Còn nữa...”



Cô ngừng lại một lúc, thu lại nụ cười. “Nghe nói phó chủ tịch muốn mở cuộc họp báo để hai chị em nó trở về nhà họ Mộ. Anh... nghĩ thế nào?”



Vẻ mặt anh dần cứng đờ lại theo từng câu nói của cô.



Những biểu cảm phức tạp thoáng hiện lên trong mắt anh. Có sự mâu thuẫn, đau khổ và cả tổn thương....



Đối với một đứa trẻ từ nhỏ đã thiếu hụt tình yêu thương của bố, chưa từng có một gia đình đầy đủ trọn vẹn, đột nhiên lại có thêm hai đứa em cùng cha khác mẹ thì đây thực sự là một việc khiến anh thấy tổn thương sâu sắc.



Cố Thiên Tầm cũng xót xa, cô thấy hối hận khi đã chạm phải vết thương lòng của anh.



“Xin lỗi, em không nên hỏi anh chuyện này...” Cô cúi đầu nói, ngón tay lướt qua hàng lông mày đang cau lại của anh. “Chúng ta không nói những chuyện không vui này nữa.”



Mộ Dạ Bạch hôn lên môi cô. Cố Thiên Tầm nhắm mắt lại đón nhận. Cô muốn bù đắp cho anh, để anh quên đi mệt mỏi đau khổ trong lòng.



Sau khi hai người thân mật xong, Cố Thiên Tầm tắm rửa qua rồi bước ra khỏi nhà tắm, đột nhiên nhớ ra cốc sữa còn để trên bàn uống nước, cô liền đi ra ngoài.



Cả căn phòng lớn đều chìm trong màn đêm, không thấy gì cả.



Nhưng...



Rõ ràng là có tiếng chuyển động của bánh xe.



Thiên Hàn?



Muộn thế này rồi nó còn đang làm gì?



Tiếng xe lăn dừng lại trước dãy tủ lớn. Trong bóng đêm cô nghe thấy tiếng cậu mở tủ ra lấy vật gì đó. Động tác rất cẩn thận nhẹ nhàng, như không muốn gây ra tiếng động ảnh hưởng đến hai người họ ở trong phòng.



Cô với tay bật công tắc đèn “tách” một tiếng.Cập nhật nhanh nhất tại website: http://www.rosenovel.com



Cố Thiên Hàn đang ngồi trên xe lăn giật thót người, quay lại nhìn cô. Lúc này cậu đang ôm một chiếc chăn dày trong lòng.



Không biết có phải do ánh đèn hay không mà sắc mặt cậu trắng bệch ra khác hẳn lúc bình thường.



“Bị chị làm cho giật mình à?” Cố Thiên Tầm hỏi.



“Cũng bình thường ạ.” Cố Thiên Hàn nhanh chóng che đậy sự hoảng hốt trên gương mặt, bất giác ôm chặt hơn chiếc chăn trong lòng. “Em làm chị thức giấc à?”




Nhân vật chính trong bức ảnh, không ai khác, chính là... mẹ cô, bà Cố Vân La!!!



Trong bức ảnh, bà đang lõa lồ, hai chân bị tách ra trói vào hai thành giường.



Trên khuôn mặt bà là sự nhục nhã và tuyệt vọng đến cùng cực.



Bức ảnh rõ ràng đến mức qua bao nhiêu năm rồi mà cùng là thân con gái như cô cũng có thể cảm nhận được sự đau thương bi ai lúc đó của bà.



Đây... là bức ảnh hiện trường năm đó khi bà bị cưỡng bức?



Cả người Cố Thiên Tầm run lên, cô không dám tưởng tượng mẹ cô làm sao có thể chịu đựng được tình cảnh lúc đó để tiếp tục sống.



Lồng ngực cô đau đớn đến mức hơi thở cũng trở nên khó nhọc, nặng nề.



Ngón tay run run, cô vội vàng xóa bức ảnh đó đi, sau đó lập tức gọi vào số điện thoại lạ đó.



Tiếng chuông vừa vang lên liền có người nhấc máy.



“Cố tiểu thư.”



Nghe thấy giọng nói ung dung đó, Cố Thiên Tầm tức đến run người, tay chân lạnh ngắt.



“Bà muốn gì?” Trừ Hạ Vân Thường ra còn ai có thể làm ra những chuyện như thế này được nữa? “Hạ Vân Thường, bà đừng quá đáng quá! Nếu Dạ Bạch biết người mẹ mà anh ấy hết mực yêu thương lại là người đàn bà giở những thủ đoạn bỉ ổi đê tiện nhất thì anh ấy sẽ nghĩ như thế nào?”



Cô cố hết sức nhỏ giọng, sợ người khác nghe thấy.



Nhưng lúc này sự hận thì của bà ta đã lên đến cực điểm.



“Nó sẽ đau khổ, trái tim tan nát.” Bà Hạ Vân Thường không chút nao núng, ngược lại ung dung nói: “Cô yêu nó như vậy nỡ nhìn thấy nó cuối cùng bị gục ngã hay sao?”



Đúng vậy, cô không nỡ.



Cô không tưởng tượng được là sau khi anh biết chuyện này thì sẽ đau khổ như thế nào.



Còn bà ta, nắm được điểm yếu này của cô nên mới càng lộng hành ngang ngược.



“Bà nói đi, rốt cuộc bà muốn thế nào.” Cố Thiên Tầm không ngừng đi đi lại lại trong phòng, lo lắng bất an. Những bức ảnh như thế này nếu bị mẹ cô nhìn thấy thì hậu quả không thể tưởng tượng được.



“Nghe nói cô định lén lút kết hôn với con trai tôi?” Bà ta hỏi ngược lại.



Tim Cố Thiên Tầm thắt lại. Cuối cùng thì bà ta cũng biết rồi....



“Đúng vào lúc hai ngươi đặt bút ký vào tờ giấy kết hôn thì cũng chính là lúc ta sẽ gửi những tấm ảnh này cho Cố Vân La, hơn nữa còn phát tán ra bên ngoài cho cả thiên hạ cùng biết!”



“Bà điên rồi?!” Cố Thiên Tầm tức đến đỏ mắt, cô nghe thấy giọng nói mình cũng đang run lên. “Bi kịch năm đó tất cả là do bà gây ra, bà còn dám ngang ngược đe dọa công bố những bức ảnh này sao? Hạ Vân Thường, bà không sợ ngồi tù à?”



“Ngồi tù?” Hạ Vân Thường cười lớn. “Cố tiểu thư, người có bệnh thần kinh thì có phải ngồi tù không?”



Đúng vậy, là cô đã quên!



Bệnh lý thần kinh từng là bi kịch của bà ta, nhưng giờ ngược lại, nó lại là tấm bùa hộ thân cho bà ta.



Vì vậy...



Một khi những bức ảnh này bị công bố ra bên ngoài, bà ta vẫn sẽ sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như bây giờ, nhưng còn mẹ cô...



Không! Cô thật không thể tưởng tượng nổi!