Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 189 : Tình yêu không có hồi đáp

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Một lúc lâu sau.



Cánh cửa phòng ngủ bật mở, Cố Thiên Tầm bước ra.



Cố Thiên Hàn và Mộ Dạ Bạch cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.



Lúc này Cố Thiên Tầm thực sự cảm thấy rất hoảng loạn và đau khổ nhưng không để hai người nghi ngờ, cô hít sâu vào một hơi, cố gắng để mình trông tự nhiên một chút.



“Đều nhìn em làm gì vậy? Còn không mau ăn đi.” Cô cố tình cao giọng nói, làm bộ như không có chuyện gì.



“Tình hình sao rồi?” Mộ Dạ Bạch hỏi.



“Tuy có chút rắc rối nhưng rồi sẽ có cách giải quyết thôi.” Cố Thiên Tầm cắn một miếng bánh trứng, bị ánh nhìn chăm chú của Mộ Dạ Bạch làm cho chột dạ, cô bưng cốc sữa lên uống một ngụm to, vì quá nhanh nên suýt nữa bị sặc.



“Từ từ thôi, giờ vẫn còn sớm.” Mộ Dạ Bạch vươn người qua, vỗ nhẹ lên lưng cô. “Cục dân chính phải một lúc nữa mới làm việc cơ.”



Người cô cứng đơ lại, nắm chặt cốc sữa trong tay.



Trong đầu cô giờ đây chỉ còn lại những lời uy hiếp của bà Hạ Vân Thường và những bức ảnh ghê rợn đó...



Kết hôn...



“Xem ra chị em nóng lòng muốn lấy anh lắm rồi.” Cố Thiên Hàn cười, trêu chọc.



“Đừng có lôi chị ra đùa.” Cố Thiên Tầm lườm em trai một cái, đặt cốc sữa xuống rồi hít sâu vào một hơi như lấy quyết tâm mở lời. “Hôm nay... chắc chị không thể đi đến cục dân chính được rồi.”



Mộ Dạ Bạch ngẩng đầu nhìn cô.



Cố Thiên Hàn hỏi: “Sao vậy chị?”



“Không xin nghỉ được.” Cô cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo. “Vừa nãy sếp chị gọi điện, bảo chị phải lập tức đến công ty để dự cuộc họp.”



“Đến cả chuyện trọng đại của đời người như kết hôn mà cũng không châm chước cho được à?” Cố Thiên Hàn nhăn mặt.



“Hết cách rồi, hôm qua chị đã xin nghỉ 1 ngày rồi, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy mà lại xin nghỉ nữa thì thật không phải.” Mặt cô đầy vẻ khó xử.



Cô không dám nhìn vào mắt Mộ Dạ Bạch, anh là người tinh ý và nhạy cảm, cô sợ sẽ bị anh phát hiện. Chỉ biết ngồi đờ ra đó, lặng nhìn cốc sữa.



“Vậy được, đợi thêm 2 ngày nữa cũng không sao.” Mộ Dạ Bạch cuối cùng lên tiếng chậm rãi nói. Ngẩng đầu nhìn sang Thiên Tầm. “Anh đưa em đến công ty."



Cố Thiên Tầm lúc này mới bớt căng thẳng hơn, ít nhất chuyện này cũng tạm thời được che giấu. Nhưng...



Cảm giác hụt hẫng, đau khổ tích tụ, đè nặng trong tim cô.



Khó khăn lắm cô mới hạ quyết tâm không màng tất cả để ở bên anh, không ngờ giữa đường lại đành bỏ dở.



Cứ như thế này thì chuyện kết hôn của bọn họ sẽ phải lùi lại đến khi nào?



.........................



Tại trang viên Linh Tuyền.



Cảnh Nam Kiêu nằm sấp trên giường massage, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.



Anh ta thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa, trong đầu không ngừng hiện lại những hình ảnh cũ. Từ lúc hủy hôn với Tần Tư Lam, anh và Cố Thiên Tầm gần như không hề có bất cứ liên lạc nào.



Nam Kiêu nghĩ e là Cố Thiên Tầm và Mộ Dạ Bạch giờ đang say đắm bên nhau....



Anh ta bất chấp tất cả để hủy bỏ lễ đính hôn trước mặt tất cả mọi người, dũng cảm quyết đoán thể hiện tình cảm với cô...



Dù rằng anh ta và Mộ Dạ Bạch làm một việc tương tự như nhau trong cùng một ngày, nhưng không có được tình yêu của cô thì cho dù có làm nhiều hơn nữa thì cũng không cách nào so được với Mộ Dạ Bạch.




“Chuyện gì?” Cố Thiên Tầm hỏi nhỏ.



“Gặp nhau rồi nói.” Tần Tư Lam đọc địa chỉ. “Giờ tôi đang ở khách sạn Hoàn Vũ, trong một cái đình bên cạnh biển.”



Nói xong, không đợi Thiên Tầm đồng ý hay từ chối, Tần Tư Lam dập máy luôn.



Cố Thiên Tầm nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn 9 giờ.



Hay là đi vậy!



Bây giờ cô ta là khúc mắc trong lòng mẹ, là người mà bà muốn gặp nhất....



Có lẽ cô ta hẹn gặp mình là để nói về chuyện này.



Cố Thiên Tầm quay lại phòng bệnh thay quần áo, lấy túi xách, trước khi đi cô còn dặn dò hộ lý trước rồi mới đi.



................



Vừa vào đông, biển lúc này rất lạnh.



Những cơn gió thổi táp lên mặt, lạnh đến thấu xương. Cố Thiên Tầm nghĩ may mà mình đã mặc một chiếc áo khoác dày, cô ôm chặt lấy người, ngẩng đầu nhìn ra.



Xa xa có một bóng người đang ngồi ở trong đình.



Cô thật sự không hiểu tại sao cô ta lại hẹn mình ra chỗ này.



“Ngồi đi.” Tần Tư Lam nhìn cô, thần sắc rất bình thản, hất cằm chỉ vào chỗ ngồi trước mặt.



Trên chiếc bàn phục cổ là hai cốc nước quả nóng.



Trời lạnh, Tần Tư Lam đã ôm một cốc và đang uống.



Thời tiết lạnh như vậy, một cốc nước quả nóng không khác gì một chiếc lò sưởi tỏa nhiệt. Cố Thiên Tầm rút hai tay trong túi áo ra, ôm lấy cốc nước cam nóng ở trước mặt.



“Có chuyện gì cần nói với tôi?” Cô hỏi thẳng.



Tần Tư Lam nhìn cô một cái, ánh mắt lướt qua cốc nước quả trong tay cô rồi mới nói: “Hôm nay tôi đi gặp Cảnh Nam Kiêu, vốn là định làm lành với anh ta, nhưng anh ta bảo tôi là anh ta yêu cô rồi.”



Bản tay cầm cốc nước của Cố Thiên Tầm hơi khựng lại.



Tần Tư Lam trước mặt cô như bị bao phủ bởi tâm trạng đầy u uất. Trong đêm khuya, những cơn gió biển lùa vào khiến tóc cô ta rối tung lên. Nhìn kỹ thì thấy trông cô ta tiều tụy hơn rất nhiều so với lần gặp trước, mặt mũi tối sầm không chút sắc khí nào.



Cô ta cũng là một người bị tình yêu dày vò không ít.



Cố Thiên Tầm không biết phải nói gì.



“Cố Thiên Tầm, cô nói xem tôi có nên hận cô không! Cứ nghĩ đến chuyện sau này cô sẽ vào nhà họ Mộ mà tôi mất ăn mất ngủ. Cô dựa vào cái gì mà có thể có được cuộc sống tốt như vậy chứ?”



Cố Thiên Tầm uống một ngụm nước cam, nhìn thẳng vào mắt Tần Tư Lam, chậm rãi nói: “Trước đây nếu không phải cô xuất hiện làm kẻ thứ ba khiến tôi và Cảnh Nam Kiêu đến nước không còn đường lui nữa thì giờ tôi cũng không thể ở bên Mộ Dạ Bạch được. Nói đúng ra thì tôi còn nợ cô một lời cảm ơn.”



Tần Tư Lam nhìn động tác cô uống nước cam, mắt ánh lên một tia quỷ dị.



Ánh mắt sắc lẹm, hỏi cô: “Cô đang khoe khoang với tôi sao?”



“Giữa chúng ta chẳng có liên quan gì cả, tôi không việc gì phải khoe khoang với cô hết. Nhưng tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở cô một câu...” Cố Thiên Tầm nhìn cô ta một cái. “Tình yêu mà cô có giờ đã rất ít rồi. Nếu cô không trân trọng thì sẽ chỉ càng cô độc đau khổ hơn mà thôi.”



Hai tay Tần Tư Lam nắm chặt lại. “Cô muốn tôi đi gặp Cố Vân La?”



“Bà ấy là mẹ cô!” Cố Thiên Tầm đính chính lại cách gọi xấc xược của cô ta.