Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 222 : Gặp lại đêm khuya

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Thuốc trong tay cô rơi lộp bộp xuống đất, rơi lung tung ra cả xung quanh.



May mà cô không sao, cũng không bị đụng phải.



“Xin lỗi, xin lỗi, không sao chứ?” Đối phương lập tức cúi xuống nhặt thuốc giúp cô.



“Không sao.” Cố Thiên Tầm cảm thấy thật may mắn. Không bị đụng trúng bụng là cô đã phải cảm ơn trời phật rồi.



Cô cũng cúi xuống, nhặt thuốc cho vào lại trong túi nilon.



“Cô sắp làm mẹ rồi phải không?” Đối phương nhặt phải gói Progesteron, vừa nói chuyện với cô.



Cô cười, ánh mắt bỗng dịu dàng tràn đầy tình mẫu tử của một người sắp làm mẹ, gật đầu: “Đúng vậy,vừa mới có.



“Vậy chúc mừng cô.”



“Cảm ơn.”



Cố Thiên Tầm cầm túi thuốc lên, chào người kia rồi quay người đi vào trong thang máy. Vừa đi vừa tự dặn dò mình sau này phải càng cẩn thận hơn.



Tất cả tâm trí của cô đều tập trung vào đứa bé này, không hề chú ý đến một ánh mắt khác cứ dõi theo cô và túi thuốc cô xách trên tay.



Cô ta... có thai rồi?



Cố Thiên Tầm đã có thai với Mộ Dạ Bạch?



Hoắc Thanh Uyển nheo mắt, ánh mắt cô ta thoáng qua một tia sắc lạnh, bàn tay nắm chặt sau lưng.



.......................



Cố Thiên Tầm không khỏi buồn rầu.



Nếu đứa trẻ trong bụng lớn lên khỏe mạnh thì bụng cô sẽ ngày một lớn dần, đến lúc đó căn bản không thể giấu được ai nữa.



Mẹ cô từng nói không muốn cô dẫm lên vết xe đổ của bà, sợ rằng thà chết cũng không để cho cô sinh ra đứa bé này.



Còn không phải sao?



Đến nay, bố đứa bé đang ở đâu cô còn không biết, con đường trước mặt mịt mù tăm tối vô tận, khiến cô không nhìn thấy bất cứ ánh sáng nào, cô còn lý do gì để giữ lại đứa trẻ đó chứ?



Lý do duy nhất đó là...



Đứa bé này là giọt máu của anh...



Hơn 9 giờ tối, bước xuống khỏi xe bus, cô bước về phía nhà. Đêm mùa đông lạnh ngắt, cô ôm chặt lấy người cũng không cảm thấy đỡ hơn.



Lúc đi qua cửa hàng tạp hóa đầu khu,cô chợt nhớ ra mình chưa mua sữa để sáng mai uống, liền vén tấm rèm nặng đi vào.



Luồng khí ấm áp từ máy sưởi phả vào mặt khiến cô chợt lại Dạ Bạch từng gay gắt ngăn cấm cô không được vào đây mua hàng.




Bộ dạng yếu đuối bất lực này, sao có thể để anh nhìn thấy.



“Đúng là đã lâu không gặp.” Cô nghẹn ngào nhìn anh.



Mỗi ngày đều khiến tim cô đau khổ, hoảng sợ, cố gắng đè nén... những cảm xúc đó không ngừng lớn dần. Trái tim cô như trúng độc, từng giờ từng phút đều đau nhói...



Khiến cô trằn trọc mất ngủ. Mỗi ngày đều như cả thế kỷ trôi qua.



“Sao lại khóc rồi?” Khóe môi anh khẽ cong lên.



Giọng anh dịu dàng, có thể cảm nhận được sự yêu thương đầy ắp trong đó. Ngón tay khẽ vuốt lên má cô, lau đi những giọt nước mắt cho cô.



Sự ấm áp đó khiến cô sững người.



Cô không nghĩ gì, dang tay tát “bốp” một cái không hề nương tay.



Giống như căm hận anh đến cực độ!



Ngón tay đặt trên má cô của anh cứng đờ như hóa đá.



Cô lùi lại một bước, né bàn tay anh, trừng mắt nhìn anh một cái rồi quay người đi khỏi. 



Lúc lướt qua vai anh, cô cảm giác được cánh tay cứng đơ như tượng đó của anh.



Mới đi được một bước đã bị bán tay anh nắm chặt lại.



“Thiên Tầm!” Anh trầm giọng gọi tên cô. Dù lúc này anh yếu ớt không có chút sức lực nào nhưng vẫn ôm chặt lấy cô như thể dùng toàn bộ sức lực còn lại ôm chặt lấy cô lần cuối trong đời.



“Anh bỏ tôi ra! Đừng động vào tôi!” Cô dùng sức giằng co, quay người lại, cố đẩy anh ra.



Anh càng ôm chặt hơn.



“Anh thích chơi trò mất tích như vậy thì hãy mất tích cả đời luôn đi! Tốt nhất đừng có xuất hiện nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Cô vừa khóc vừa nói, giống như đứa trẻ chịu đựng tủi thân khổ sở đến cùng cực.



Mộ Dạ Bạch không ngăn cô lại, chỉ để cô mặc sức đấm lên người người.



Nghe những lời khóc lóc của cô, anh cảm thấy như xé ruột xé gan vậy.



“Thật sự... em không muốn gặp lại anh nữa sao?”



“Đúng vậy, không muốn gặp anh nữa! Giờ tôi căm thù anh! Căm ghét anh chết đi được!”



Anh cảm giác cái tát của cô giờ ngâm ngẩm đau.



Nhìn sâu vào mắt cô, ánh nhìn đầy phức tạp. Cô không biết rằng, rất có thể... sau này, thật sự sẽ không còn nhìn thấy anh nữa...



“Nhưng giờ anh muốn được ôm em.” Mộ Dạ Bạch cố gắng tỏ ra bình thản, môi anh cong lên,cười ôm chặt cô vào lòng. “Đứng đây hơn hai tiếng đồng hồ, chân anh sắp đông cứng rồi.”