Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 223 : Muốn giữ anh lại

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


“Nhưng giờ anh muốn được ôm em.” Mộ Dạ Bạch cố gắng tỏ ra bình thản, môi anh cong lên,cười ôm chặt cô vào lòng. “Đứng đây hơn hai tiếng đồng hồ, chân anh sắp đông cứng rồi.”



Anh thật sự đã ở đây hai tiếng đồng hồ rồi sao?



Cố Thiên Tầm cảm nhận được chiếc áo khoác trên người anh không dày lắm, thậm chí còn hơi mỏng.



Bàn tay vòng qua eo cô cũng lạnh ngắt, không có chút hơi ấm nào.



Cô đau lòng, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng cứng nhắc. “Sao giờ anh mới xuất hiện hả?”



Anh nhìn sâu vào mắt cô, trong đáy mắt như phủ một lớp sương đêm. “Em vẫn luôn đợi anh sao?”



“Em cần một câu trả lời.”



Anh đương nhiên biết cô cần câu trả lời gì.



“Có phải ngay từ đầu anh đã quan tâm đặc biệt đến... cổ phiếu Cảnh Thị trong tay em không?”



Hơi thở Mộ Dạ Bạch trở nên nặng nề, hồi lâu sau vẫn im lặng nhìn cô, cuối cùng anh gật đầu, nói đơn giản một từ. “Đúng vậy.”



Cô bỗng run lên.



Gió đêm càng thêm lạnh.



Cô không gạt tay anh ra, chhir khó nhọc mím môi, hỏi tiếp:



“Vậy... ban đầu anh tiếp cận em, là có mục đích như vậy sao? Mỗi lần em tuyệt vọng đau khổ nhất anh đều xuất hiện, đó không phải sự tình cờ mà là đã được sắp đặt từ trước?”



Sự thất vọng bao phủ trong đôi mắt cô.



Mặc dù dưới ánh đèn mờ ảo, sương mù dày đặc, anh không nhìn rõ nhưng anh có thể cảm nhận thấy rất rõ ràng.



Rõ ràng...



Chưa nhận được câu trả lời thì cô đã định tội sẵn cho anh rồi.



“...Anh không phủ nhận.”



Anh nghe thấy được tiếng trả lời nặng trĩu của mình.



Nước mắt cô rơi xuống lã chã. Những tủi thân ấm ức và cả đau khổ biến thành những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.



Cô nắm lấy tay áo anh, khóc đến mức giọng cũng run lên. “Tại sao anh lại nói sự thật? Anh lừa gạt em... dù chỉ là một lời nói dối thì em cũng sẽ tin mà...”



Lời nói của anh khiến tất cả những gì mà cô nghĩ về anh toàn bộ đã bị vỡ vụn.



Vì yêu anh và vì tin vào tình yêu của anh mà cô luôn phản lại mẹ mình, thậm chí từng ích kỷ để bản thân mình quên đi tất cả những gì Thiên Hàn đã phải chịu đựng...



Nhưng giờ đây...



Lời nói thật của anh khiến cô biến thành một con ngốc, từ đầu đến cuối!



Vì vậy....



Lời nói của Hoắc Thanh Uyển là thật sao?



Một người phụ nữ đã có chồng như cô, Mộ Dạ Bạch đột nhiên phải lòng cô quả là điều mà bất cứ người nào cũng đều nghi ngờ.



Nhưng, chỉ có cô...



Giống như một con ngốc, không suy nghĩ gì cả mà sa vào lưới tình. Thậm chí...



Không cần thận đã rơi vào bẫy của anh, khiến Cảnh Thị rơi vào tay anh.



Cô hận bản thân ngu ngốc đến cực độ!



Thật ngu ngốc không còn lời nào để nói!



Mộ Dạ Bạch nhắm mắt lại, trong lòng có bao điều muốn giải thích.



Bàn tay anh từ từ đưa lên ôm lấy bàn tay đang run rẩy của cô.
Cô nhấc túi xách, vội vàng đi vào phòng bà Cố Vân La. Mộ Dạ Bạch quen thuộc tự nhiên như ở nhà mình, anh bật máy sưởi lên.



Cởi áo khoác ra, anh dựa vào sofa, cả người lạnh cóng.



Một lúc sau anh vẫn nhìn vào cánh cửa cô đóng chặt, môi khẽ nở một nụ cười.



Vẫn còn may....



May mà anh lại được gặp cô rồi.



Cô hận anh như vậy...



Cũng không sao cả.



Cô hận anh như vậy cũng còn khá hơn là để cô phải sống trong lo sợ thấp thỏm, bị những lo lắng không biết lúc nào anh bị tử thần cướp đi giày vò...



Sự đau khổ và lo sợ đó có thể khiến người ta muốn phát điên lên, một mình anh chịu đựng là đủ rồi...



.........



Cố Thiên Tầm đem đơn thuốc và tất cả những thuốc đổ từ trong túi ra, cất ở ngăn kéo phòng ngủ của bà Cố Vân La.



Căn phòng này anh tuyệt đối sẽ không bước vào.



Nhìn chiếc ngăn kéo chất đầy thuốc, Cố Thiên Tầm cảm thấy cả người bất lực. Cô dựa vào đầu giường, ôm lấy người mình, quỳ dưới sàn, mệt mỏi ôm lấy bụng.



Đứa con đáng thương của cô...



Có lẽ cả đời này nó sẽ không được nhìn thấy bố nữa rồi...



Phải làm sao đây? Bố nó có lẽ chưa từng nghĩ đến việc có sự xuất hiện của nó trong cuộc đời anh ta...



Vì vậy...



Hiện giờ điều mà họ cần làm và có thể làm được chỉ là kiên cường hơn, thờ ơ hơn một chút. Có phải vậy không?



Cửa phòng có tiếng gõ.



“Thiên Tầm?”



Giọng Mộ Dạ Bạch ở bên ngoài.



Cô lau nước mắt, hỏi theo bản năng. “Chuyện gì vậy?”



Dường như vì thái độ lạnh nhạt của cô khiến anh cảm thấy buồn.



Anh trầm mặc một lúc rồi hỏi. “Anh vào được không?”



“Không được!” Cố Thiên Tầm sợ hãi lập tức đóng ngăn kéo lại, lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, bước ra phía cửa.



Cửa vừa mở ra, anh đã đứng trước mặt cô.



Hai người đứng gần sát, bốn mắt nhìn nhau, tâm trạng của cả hai đều in trên ánh mắt đối phương, đan xen phức tạp.



Hai trái tim đều rung lên.



Cô dường như muốn ngăn mình không được ôm anh, cầu xin anh ở lại. Dù anh lấy 5% cổ phiếu, dù anh lợi dụng cô!



Cô yêu anh như vậy!



Yêu nhiều đến thế!



Yêu đến mức đã khắc cốt ghi tâm, in sâu trong xương tủy!



Nhưng....



Một tia lý trí cuối cùng đã kéo cô về với hiện thực. Cô che giấu hết những cảm xúc của mình lại, mặt lạnh như băng. “Có chuyện gì?”



“Tối nay anh vẫn chưa kịp ăn tối, giờ anh hơi đói rồi.” Anh không lùi lại mà chỉ đứng sát gần nhìn cô, mắt anh lấp lánh màu hổ phách. “Nấu giúp anh gói mỳ được không?”