Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 224 : Ôm chặt lấy em, đừng đi đâu cả!

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


“Tối anh vẫn chưa kịp ăn gì, giờ hơi đói.” Anh không hề lùi lại, đứng sát vào cô, mắt ánh lên màu hổ phách. “Nấu cho anh gói mỳ được không?”



Cô gần như theo bản năng muốn đồng ý.



Trước giờ cô chưa từng có khả năng từ chối anh bất cứ chuyện gì.



Nhưng lần này...



“Xin lỗi, em buồn ngủ rồi. Anh tự mình nấu đi, trong bếp có hết đấy.” Cô cố làm ra vẻ trái tim sắt đá, không thèm để ý đến anh.



Quay người, bước qua anh. Không hề chạm vào anh mà chỉ giữ khoảng cách như hai người xa lạ.



Tim anh đau nhói, dựa người vào cánh cửa không nhúc nhích, chỉ từ từ quay đầu lại nhìn theo bóng cô đi khuất.



Cô bước vào phòng ngủ của mình, trước khi đóng cửa lại, chỉ lạnh lùng nói với anh một câu. “Hai ngày nay anh hãy ngủ ở phòng Thiên Hàn đi.”



Mộ Dạ Bạch không hề đáp lại.



Cô cũng không đợi anh trả lời, lập tức đóng cửa lại. Tiếng đóng cạnh cửa không lớn, nhưng trong đêm tối vang lên “Tạch” một tiếng không khác gì một chiếc búa sắt đập vào tim anh.



Đau đớn không nguôi.



Anh cảm thấy đầu óc choáng váng. Nhắm mắt lại trong giây lát để cơn nhức đầu qua đi.



Bước vào phòng bếp, anh lấy gói mỳ sợi trong tủ ra. Giờ anh chỉ có thể ăn được những thức ăn mềm, thanh đạm, vì vậy mì chỉ thêm một chút muối và dầu ăn mà thôi.



Đang nấu dở thì Cận Vân gọi điện đến.



Anh vừa đảo mỳ trong nồi vừa nói: “Cô gọi đến đúng lúc lắm, mau dạy tôi làm thế nào nấu mì đi. Nấu đến khi nào thì có thể tắt bếp được?”



“Anh đang nấu mì sao?” Cận Vân kinh ngạc. “Tôi gọi điện đến để hỏi xem anh thấy trong người thế nào, nếu không ổn thì tôi bảo trợ lý Trần đến...”



“Giờ tôi giống người không ổn lắm à?” Mộ Dạ Bạch ngắt lời cô, có vẻ mất kiên nhẫn. “Được rồi, được rồi, đừng mắng tôi nữa. Mau nói đi, nấu đến khi nào thì đổ ra bát được?”



“Cố tiểu thư đâu? Sao lại để anh tự mình vào bếp chứ?”



“Ừm...” Mộ Dạ Bạch ngừng một lúc, nghĩ đến bộ dạng lạnh lùng xa cách của cô lúc nãy, giọng anh trầm trầm. “Cô ấy còn bận chút việc.”



“Vậy sao anh không đợi cô ấy xong việc rồi...”



“Cận Vân, tôi phát hiện cô ngày càng lắm lời rồi.”



Cận Vân hết cách. “Tôi chỉ là lo lắng cho anh thôi.”



Giọng Mộ Dạ Bạch nhẹ nhàng hơn một chút. “Yên tâm đi, giờ tôi rất khỏe. Cô đừng nói linh tinh nữa, mì sắp nhão ra thành nước rồi.”



“Vậy anh gắp ra một sợi, ném lên trên máy hút khói bếp.”



“Hử?” Mộ Dạ Bạch nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, gắp một sợi ra ném lên trên máy hút khói bếp.



Cận Vân hỏi: “Sao hả? Anh ném chưa?”



“Ừm, rồi sao nữa?”



“Nó có dính vào đấy không?”



“Không, rơi xuống đất rồi.” Mộ Dạ Bạch vừa nói vừa cúi người xuống nhặt sợi mì.



Cận Vân thật sự không thể nào tưởng tượng ra cảnh Đại Boss đích thân xuống bếp. Từ bé đến giờ, anh muốn ăn gì có bao giờ không phải một cuộc điện thoại là các đầu bếp của khách sạn bắt đầu biểu diễn thể hiện trình độ đâu chứ?



“Vậy là mì vẫn chưa chính, anh nấu thêm một lúc nữa, đợi khi nào ném lên mà nó dính vào máy hút khói thì lúc đó tắt bếp gắp ra bát được rồi.”



“Ừm, vậy thôi nhé.”



Mộ Dạ Bạch tắt máy xong, cặm cụi nấu mì tiếp. Thỉnh thoảng anh lại gắp ra một sợi, ném lên trên máy hút khói, nhìn nó rơi xuống đất, anh lại ủ rũ cúi xuống nhặt.



Cố Thiên Tầm tắm rửa xong, rốt cuộc vẫn không yên tâm, cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.



Đứng ở cửa phòng bếp liền nhìn thấy anh đang cúi người nhặt sợi mì. Mới đầu cô còn tò mò không biết anh đang làm gì, sau đó nhìn thấy anh lại ném sợi khác lên, tay chân lóng ngóng.
Anh vẫn còn đang ngủ sao?



Cố Thiên Tầm không kiềm được, mở cửa phòng Thiên Hàn nhìn vào.



Bên trong trống không...



Tim cô bỗng thắt lại. Cô thẫn thờ đứng đó, đầu óc trống rỗng một màn trắng.



Sau đó.....



Trong lòng trào dâng cảm giác hụt hẫng thương tâm.



Anh đã đi rồi?



Đã đi Mỹ như vậy sao?



Đi không một lời từ biệt, như thể chưa từng đến đây....



Nước mắt cô đột nhiên lăn dài, cô đứng ngẩn ngơ ở cửa như một con ngốc, để mặc cho nước mắt rơi lộp bộp xuống sàn.



Sau khi mang thai, đến tâm trạng cô cũng thất thường, khó lòng kiểm soát.



“Sao lại đứng đây khóc vậy?”



Đột nhiên, một giọng nói vang lên sau tai. Ngay lập tức đôi tay vòng qua eo ôm lấy cô.



Cô giật mình kinh ngạc quay lại nhìn anh. “Anh vẫn chưa đi à?”



“Em tưởng anh đi rồi nên mới khóc à?” Nước mắt lăn dài trên má cô khiến anh đau lòng.



Anh đưa tay lên lau nước mắt cho cô, động tác dịu dàng ân cần.



Cô không nói gì, cũng không thể phản bác lại lời anh, sự dịu dàng của anh càng khiến cô khóc thảm hơn.



Mộ Dạ Bạch thở dài.



Thiên Tầm như vậy bảo anh làm sao có thể yên tâm mà rời đi cơ chứ?



“Đừng khóc nữa, ngoan. Anh đã nói rồi, anh sẽ ở đây 2 ngày mà, hôm nay dù em có đuổi anh, anh cũng không đi đâu.



Ở đây 2 ngày...



Chỉ 2 ngày thôi sao...



Vậy có nghĩ là, ngày mai... sáng ngày mai anh sẽ đi thật sao...



Cô bỗng òa khóc.



Mộ Dạ Bạch càng ôm chặt cô hơn, an ủi. “Vừa nãy anh đi mua đồ ăn sáng thôi, đừng khóc nữa, chúng ta ăn sáng nào.”



“Dạ Bạch, nếu em giữ anh lại... nếu em khóc để níu kéo anh, anh có thể đừng đi nữa được không?”



Anh chấn động.



Hai tay nắm chặt lại, hận không thể cho cô biết sự thật.



Thiên Tầm...



Xin hãy tha thứ cho anh.



Anh rất sợ...



Anh rất sợ có một ngày, ngay cả ôm em anh cũng không còn đủ sức nữa...



Anh rất sợ...



Sợ sẽ giống mẹ anh, ngủ một giấc dài không thể tỉnh lại nữa, nhưng vẫn làm khổ em....