Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 225 : Đáp lại nụ hôn của anh

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


“Anh xin lỗi.” Anh nặng nề lên tiếng, lồng ngực như có vật gì đó chèn lên thở không ra hơi. “Chuyến đi Mỹ đã được định từ trước rồi, không thể vì một mình anh mà bị hủy được.”



Từng tiếng khóc thút thít của cô như xé ruột xé gan anh ra, khiến anh thấy khó thở.



Mộ Dạ Bạch không kìm lòng được, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô. Lần này cô không phản kháng như trước nữa mà ngoan ngoãn nhắm mắt lại để yên cho anh hôn xuống.



Nếu như thật sự...



Phải chia lìa, vậy thì... trong ngày cuối cùng này, điều duy nhất mà cô có thể làm được... chính là trân trọng nó.



Mặc kệ tất cả mọi thứ, không bận tâm đến bất cứ điều gì nữa, trân trọng nó mà không suy nghĩ gì



Mộ Dạ Bạch hôn cô âu yếm từ mắt xuống dưới, hôn đến sống mũi bị nước mắt ướt nhoèn của cô, rồi hôn lên môi...



Cô khẽ run rẩy như chiếc lá đung đưa trước gió.



Sau đó làn mi cô khẽ động đậy, cô ngẩng mặt lên, đôi môi chủ động đón nhận lấy nụ hôn của anh.



Mộ Dạ Bạch kinh ngạc trước hành động này của cô, người anh rung động, sau đó không đợi chờ thêm được nữa mà hôn sâu hơn.



Nụ hôn này như muốn hôn đến thiên trường địa cửu.



Một tay anh đặt lên cánh cửa sau lưng, một tay ấn trên vai cô, đẩy cô tựa vào cánh cửa.



Người anh nóng bừng lên, nhiệt huyết trong người đều như đang sôi sục.



Trong lòng anh là cô gái mà anh ngày đêm mong nhớ, giờ đang mềm mại dịu dàng e ấp dựa vào anh khiến anh khong thể khống chế nổi bản thân.



Bàn tay anh lần sờ vào bên trong áo ngủ của cô, ôm trọn lấy bầu ngực căng tròn.



Hơi ấm từ tay anh lan truyền đến khiến cô thở dốc, cô khẽ rùng mình tỉnh táo lại.



Con cô!



Đứa bé hẵng còn yếu ớt như vậy, nó không thể chịu đựng được sự kinh động này!



Cô thở hắt ra, nắm chặt tay anh lại,



“Không... đừng như vậy, chúng ta... không thể...”



Hơi thở cô hỗn loạn, vội vàng lắc đầu cự tuyệt anh.



Ánh mắt Mộ Dạ Bạch nhìn sâu vào cô, mũi anh như sắp dán vào cô.



Cô có thể cảm nhận được cơ thể anh căng cứng lại, hơi thở truyền đến rất khổ sở.



“Chúng ta không thể tiếp tục được...” Cố Thiên Tầm rút tay anh ra khỏi áo mình, cô lảo đảo không đứng vững, chỉ biết cầm tay anh.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?



“Tình hình bệnh nhân không ổn, mau chuẩn bị cấp cứu!” Một bác sĩ nói to, ngay lập tức mấy y tá đẩy giường bệnh nhân từ trong phòng ra, bước vội về phía phòng cấp cứu.



“Mẹ!” Cố Thiên Tầm kinh hoàng chạy theo. “Mẹ!”



Cô gọi hai tiếng liền nhưng người bệnh trên giường vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, sắc mặt bà Cố Vân La trắng nhợt,bà thở một cách nặng nề, khó nhọc.



Cố Thiên Tầm chạy theo đến cửa phòng cấp cứu liền bị y tá ngăn lại. “Cố tiểu thư, cô không được vào.”



“Rốt cuộc mẹ tôi bị sao vậy? Hôm qua lúc tôi đi khỏi, tinh thần bà vẫn còn rất tốt cơ mà!”



“Tim đập nhanh bất thường, thêm vào đó tụt huyết áp, tình trạng này vô cùng nguy hiểm, tốt nhất cô nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi!” Người y ta nói.



Cô bám vào cạnh tường đến mức những ngón tay xanh xao.



Ông trời vẫn còn muốn trừng phạt cô nữa sao?



Tại sao những người thân của cô đều phải chịu đau khổ như vậy?



Hay là....



Đúng như những gì bà Trần Di nói, cô xui xẻo nên xung khắc với mọi người?



Từ Thiên Hàn đến mẹ cô rồi còn cả đứa trẻ trong bụng đang có nguy cơ bị sảy...



Nếu có thể cô thà rằng những đau khổ này đều trút hết lên người cô



Dù sao cũng còn hơn là giương mắt nhìn những người thân của mình đều phải chịu dày vò khổ sở trong khi bản thân không thể làm gì được.



...............



Cả buổi sáng đều trong tình trạng cấp cứu.



Cho đến lúc trưa bà Cố Vân La vẫn ở trong phòng giám sát đặc biệt chưa được ra, bà vẫn chưa qua khỏi cơn nguy hiểm, chỉ còn biết truyền thuốc để khống chế cơn nguy kịch.



Đến chiều tim Cố Thiên Tầm vẫn trong trạng thái căng thẳng, đi thăm Thiên Hàn với Mộ Dạ Bạch.



Cô đang nghĩ không biết có nên đón Thiên Hàn ra không, còn cả Tần Tư Lam nữa...



Ngồi trong taxi, Mộ Dạ Bạch nhìn đôi mắt sưng mọng của cô, anh cau mày hỏi: “Em sao vậy?”



“....” Cô chỉ lắc đầu, ngón tay siết chặt lại, không nhìn anh.



Mộ Dạ Bạch xoay mặt cô lại nhìn thẳng vào mình, anh bỗng thấy giọt nước mắt ngân ngấn trong khóe mắt cô, hít sâu vào một hơi, anh hỏi: “Mẹ em xảy ra chuyện gì rồi à?”