Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 226 : Dùng sinh mệnh chứng minh tình yêu

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Mộ Dạ Bạch xoay đầu cô lại để cô nhìn thẳng vào mình, bỗng nhiên chạm phải giọt nước mắt của cô, hơi thở anh bỗng nín lặng.



“Mẹ em đã xảy ra chuyện gì rồi à?”



Cô không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ lau nước mắt: “Em chỉ đang nghĩ xem mình nên làm thế nào mới có thể thuyết phục được Tần Tư Lam.”



Mộ Dạ Bạch trầm ngâm một lúc, đau lòng nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, nói: “Chuyện này em không cần lo lắng, cứ để cho anh. Còn có anh ở đây!”



Cố Thiên Tầm lặng người.



Có anh ở đây...



Câu nói này thật ấm áp....



Trước đây mỗi lần nghe thấy câu ấy cô đều có cảm giác an tâm không nói nên lời. Nhưng giờ đây...



Chỉ có nỗi đau thương vô hạn.



Câu nói này càng khiến cho cô có cảm giác nó sẽ tan vỡ như bong bóng xà phòng bất cứ lúc nào.



“Không cần đâu. Em sẽ tự mình nghĩ cách.” Cô quay mặt đi, né khỏi bàn tay anh.



“Thiên Tầm!” Anh gọi tên cô với sự đau lòng bất tận cùng những dồn nén chịu đựng. “Ngày cuối cùng rồi, em vẫn còn cố vô tình phủ nhận anh như vậy hay sao?”



“Anh cũng biết là ngày cuối cùng rồi đấy.” Cố Thiên Tầm nhìn anh. “Anh có thể giúp em lần này, còn lần sau thì sao? Sau này những lúc em gặp khó khăn thì anh ở đâu?”



“....” Anh bị câu hỏi này làm cho nghẹn họng.



Sau này... có lẽ anh đã ở một thế giới âm u lạnh lẽo khác rồi...



Vì vậy, anh không dám cho cô bất cứ lời hứa hẹn nào!



Sự im lặng của anh khiến không khó trong xe cũng nhuốm màu buồn bã. Cô cảm giác tim mình bị đè nén hết lần này đến lần khác, như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra vậy.



Cô hít vào một hơi, cắn chặt môi đến trắng bệch rồi mới nói tiếp. “Nếu anh đã thấy sau này không thể để em dựa dẫm vào nữa, vậy thì giờ cũng đừng để cho em dựa! Từ giờ trở đi hãy để em học cách tự làm mọi thứ một mình. Cho dù có bao khó khăn thì đó cũng là những thứ mà sau này em phải tự đối mặt!”



Sau này...



Một mình nuôi con, chăm sóc mẹ, chăm sóc Thiên Hàn, những ngày tháng sau này của cô sẽ còn khó khăn hơn hiện tại rất nhiều.



Nhưng đây là con đường mà cô đã chọn, cho dù có ngã gãy chân thì cũng phải tự mình bò tiếp!



Mộ Dạ Bạch nhìn cô một hồi lâu. Sau đó anh đưa tay nắm lấy tay cô, thật chặt!



“Lần cuối cùng!” Anh chỉ nói ngắn gọn 3 từ đó với cô đầy mạnh mẽ, chấn động khiến Cố Thiên Tầm không kìm được nước mắt.



Cúi mắt nhìn những ngón tay anh đan xiết vào tay mình.



Cô cắn chặt môi, cuối cùng cũng không gạt tay ra, chỉ để anh nắm lấy như vậy.



.............................



Lúc hai người đến trung tâm cai nghiện thì đúng lúc Cố Thiên Hàn lên cơn phát tác.



“Đi thăm cậu ta cũng được, nhưng tốt nhất gia đình nên có sự chuẩn bị về mặt tâm lý.” Vị bác sĩ nhắc nhở cô.



Cô lo lắng thắt ruột thắt gan lại. “Tình hình nó rất tệ sao, bác sĩ?”



“Loại độc dược này không cần tôi nói thì cô cũng biết, cậu ấy chỉ là một người bình thường, không phải lính đánh thuê, tất nhiên rất khó khăn khổ sở.”
Mộ Dạ Bạch trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Em phải hiểu rằng, nếu có thể... anh không muốn rời xa Thiên Tầm dù chỉ là một phút. Vì vậy...”



“Sau này hãy chăm sóc cô ấy giúp anh! Còn nữa...” Anh ngừng một lúc: “Hãy cố bù đắp cho cô ấy những gì mà anh không làm được.”



“Nhưng anh phải biết là tình yêu của anh không ai có thể bù đắp được cho chị ấy! Em là em trai chị ấy chứ không phải người yêu, điều này nằm ngoài khả năng của em!”



“Có lẽ... sau này cô ấy sẽ yêu người khác!”



Lời này của Mộ Dạ Bạch trầm trọng hơn bất cứ câu nói nào từ trước đến giờ.



.................................



Rời khỏi trung tâm cai nghiện, Cố Thiên Tầm quay về lại bệnh viện.



Cô ngồi chờ bên ngoài phòng giám hộ, không đi đâu cả. Cô sợ mình chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là có thể vĩnh viễn mất đi người quan trọng nhất.



Cô đã không còn lại gì nữa rồi.



Khổ sở đến mức không còn gì để mất nữa....



Đến lúc nửa đêm, cô dựa vào chiếc ghế ngoài hành lang ngủ gục. Mộ Dạ Bạch đứng ở đằng xa nhìn cô.



Cô rất lạnh, hai tay ôm lấy cả người mà vẫn run lên.



Sau này...



Còn có ai sẽ ôm cô vào những lúc như thế này nữa?



Anh bước đến, cởi chiếc áo khoác ngoài ra trùm lên người cô.



Cô giật mình mở mắt ra, nhìn thấy anh, còn chưa kịp nói gì đã bị anh ôm bổng lên khỏi ghế.



“Chúng ta về nhà thôi.” Anh khẽ nói.



“Nhưng...”



“Bác sĩ và y tá đều ở đây, nếu có chuyện gì sẽ lập tức báo cho em đầu tiên. Trời lạnh như thế này còn ở đây nữa sẽ bị chết cóng đấy.”



Cố Thiên Tầm nghĩ đến đứa trẻ trong bụng mình, không nói gì nữa.



Cô có thể chịu được mệt nhọc, nhưng đứa bé thì không.



“Vậy anh bỏ em xuống đi.” Cô nói.



Anh ôm bổng cô lên ở giữa nơi đông người như thế này, các cô y tá trực ban trong bệnh viện chốc chốc lại nhìn về phía bọn họ với ánh mắt ngưỡng mộ. Cô không xấu hổ mà chỉ cảm thấy bi thương.



Bọn họ không biết rằng hai người họ nhìn thì có vẻ thân mật, nhưng thực ra...



Giữa cả hai đã ngăn sông cách núi nghìn trùng rồi...



“Để anh ôm em như thế này.” Mộ Dạ Bạch không chịu buông ra, cứ ôm cô như vậy đi vào trong thang máy, xuống dưới tầng.



“Thiên Tầm, em cần phải tăng cân, mập thêm một chút nữa.”



Sống mũi cô cay cay, quay đầu cúi mặt vào lòng anh. Cô tham lam hít ngửi mùi hương thuộc về anh, nói giọng nghẹn ngào: “Anh cũng vậy...”



Tay cô nắm chặt áo anh. “Sau này sang Mỹ rồi... nhất định phải chăm sóc tốt bản thân!”