Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 227 : Lưu luyến tình thâm

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Đêm đó sau khi tắm rửa xong, Cố Thiên Tầm mặc áo ngủ vào, không hề khóa cửa.



Đêm khuya yên ắng, lúc Mộ Dạ Bạch bước vào, cô nghe thấy tiếng anh. Chiếc chăn trên giường dạt ra, thân người cao to của anh chui vào, cánh tay dài ôm lấy cô vào lòng.



Rõ ràng vẫn còn đang thức, nhưng cô vẫn nhắm mắt lại, không dám mở ra. Cô sợ tình cảm trong lòng sẽ trỗi dậy.



Mộ Dạ Bạch hôn lên trán, lên tóc cô, cuối cùng anh dằn lòng, nhắm mắt lại.



Cả đêm, không ai ngủ được...



Nói đúng hơn là không ai nỡ ngủ vào lúc này. Chỉ cần cảm nhận được hơi ấm của đối phương, dù thêm một giây một phút nữa thôi cũng được.



Ngày mai khi trời vừa rạng sáng, chính là lúc họ phải chia lìa, không ai dám mở mắt ra.



Nhưng...



Thời gian vẫn luôn đánh thức họ.



Khi ánh bình minh đầu tiên vừa chiếu qua ô cửa sổ, cũng là lúc điện thoại của Mộ Dạ Bạch vang lên những tiếng chuông.



Anh khẽ cau mày, đưa tay nhấc máy. Anh cúi xuống nhìn cô lúc này đang nằm gọn trong lòng mình, bị tiếng chuông đánh thức, cô co người cuộn chặt anh hơn.



Tim anh bỗng rung động. Anh nhấn nút nghe, còn chưa kịp nói gì thì tiếng Cận Vân truyền đến. “Mộ tổng, tôi đang ở dưới tầng rồi.”



“Tôi biết rồi.”



Nói xong anh dập máy. Không ngồi dậy ngay mà càng ôm chặt cô hơn.



“Thiên Tầm!”



Anh cất tiếng gọi cô, giọng nghẹn ngào.



Cô không nhúc nhích, như thể đang ngủ rất say chưa tỉnh lại.



Mộ Dạ Bạch khẽ vuốt tóc cô, anh quay người nhìn cô hồi lâu. Ngón tay lưu luyến khẽ chạm lên má cô, hơi thở anh càng thêm nặng nề.



Mắt anh nhòa đi.



Một hồi lâu sau, như thể đã hạ quyết tâm, anh lật chăn ngồi dậy.



Cầm lấy quần áo rồi đi vào nhà tắm.



Sau lưng anh, cô vẫn nằm trên giường không động đậy, như một bức tượng gỗ bị tước mất linh hồn.



Chưa đầy 2 phút sau anh đã đi ra.



Anh hôn một cái thật sâu lên trán cô. Sau đó hôn xuống sống mũi rồi bờ môi và dừng lại ở đó một hồi lâu...



Cô cảm nhận được sự lưu luyến không nỡ xa rời của anh...



Thậm chí môi anh còn không giấu được sự run rẩy...



Làn mi cô khẽ rung lên, mặt cô ươn ướt, cô không còn biết được đó là nước mắt anh hay của mình nữa.



“Hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình...” Lời anh vang lên bên tai cô.



Bàn tay cô bị anh nắm chặt.
...............



Có những lúc, con người không thể không chấp nhận số phận.



Cho đến lúc này, Cố Thiên Tầm không thể không thừa nhận rằng những lời bà Trần Di từng nói là đúng – Cô đúng là thứ xui xẻo.



Chỉ trong một đêm, Mộ Dạ Bạch ra đi không hề lưu luyến...



Mẹ cô qua đời.



Giờ đến cả đứa bé trong bụng cô...



Có lẽ ngay từ đầu, số phận đã định sẵn rằng cô là một người phụ nữ không thể có được tình yêu...



Quỳ bên linh cữu mẹ, cô thẫn thờ cúi đầu trước những người đến một cách vô hồn. Hết lần này đến lần khác, tiếng đập đầu côm cốp vang lên, trán cô sưng đỏ.



Cô dập đầu không phải chỉ có mẹ...



Mà còn cả vì đứa trẻ chưa kịp chào đời đã mất đi...



Cảnh Nam Kiêu đứng bên cạnh đau lòng, Cố Thiên Hàn định bước lên nhưng bị Dương Mộc Tây ngăn lại.



“Thiên Tầm, cậu nghỉ chút đi! Cậu đã dập đầu cả buổi chiều rồi!” Mắt Mộc Tây cũng đỏ hoe theo.



“Mình không sao.”



“Không sao gì chứ? Cậu nhìn cậu đi, trán cậu chảy máu rồi kìa, có ai đập đầu liều mạng như cậu không chứ!” Dương Mộc Tây có phần mất kiên nhẫn, cô lôi Cố Thiên Tầm từ dưới đất đứng lên, nhìn vết thương trên trán Thiên Tầm mà nghẹn ngào.



“Những lễ còn lại, tớ làm thay cậu, cậu mau đi xử lý vết thương trước đi.”



“Tớ...”



“Đừng lề mề nữa! Giờ tớ nói gì cậu làm theo là được rồi!” Dương Mộc Tây tức giận quay người nhìn Cảnh Nam Kiêu và Cố Thiên Hàn. “Hai người đưa cậu ấy đi, xử lý qua vết thương trên trán rồi nói tiếp.”



“Mình thật sự không sao! Để mình ở lại, mình phải trông chừng họ!”



“Thiên Tầm, cậu đừng có cứng đầu nữa được không! Cậu vừa mới...” hai từ “sảy thai” nghẹn lại trong họng. Dương Mộc Tây không nói ra được, chỉ nhìn hai người còn lại nhờ sự giúp đỡ.



Cảnh Nam Kiêu không nói gì, chỉ ôm bổng cô lên, quay người đi khỏi.



.......................



Lý Vũ Sâm, Cố Đình Xuyên và Lam Tiêu đều mang vòng hoa đến dự tang. Ba người mặc trang phục đen, cúi sâu người xuống.



Mộ Dạ Bạch và ông Mộ Trung Thiên đều không đến.



Dương Mộc Tây ngồi một bên, hồi lễ thay cho Cố Thiên Tầm.



Lam Tiêu không rời khỏi ngay mà chỉ đứng bên cạnh Mộc Tây.



“Ba người các anh đến đây thay cho người nhà họ Mộ sao?”



“Ừm.”



“Mộ Dạ Bạch đâu? Sao anh ta không đến?” Nhắc đến người đó, Dương Mộc Tây không thể bình tĩnh được. “Cho dù có lợi dụng Thiên Tầm thì giờ Thiên Tầm cũng vì anh ta mà sảy thai, anh ta không thèm ngó ngàng bận tâm gì, anh ta có còn là con người nữa không?”