Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 228 : Tất cả đã kết thúc rồi

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


“Mộ Dạ Bạch đâu? Sao anh ta không đến?” Nhắc đến người đó, Dương Mộc Tây không thể bình tĩnh nổi. “Cho dù có là lợi dụng Thiên Tầm đi chăng nữa thì bây giờ Thiên Tầm cũng vì anh ta mà vừa sảy thai, anh ta không hỏi han, ngó ngàng gì như vậy, anh ta có còn là con người nữa không?”



“Em đừng có kích động như vậy.” Nghe thấy bạn mình bị nói như thế, trong lòng Lam Tiêu vô cùng khó chịu.



Đến giờ Thiên Tầm vẫn chưa biết gì cả, Dạ Bạch đang ở Mỹ nhưng trong lòng anh cũng không khá hơn cô.



“Lẽ nào em không được kích động hay sao? Hai ngày nay anh cũng thấy Thiên Tầm rồi đấy, anh cũng biết tình hình hiện giờ của cậu ấy. Giờ là lúc cậu ấy yếu đuối nhất, đau khổ nhất. Cho dù tất cả chúng ta đều đang ở bên cạnh cậu ấy thì cũng không thể so được với vị trí của Mộ Dạ Bạch – điều này anh rõ hơn ai hết còn gì!”



“Mộc Tây, em bình tĩnh lại đi!” Dương Mộc Tây nói lời bất bình hộ Thiên Tầm, giọng cô cùng với tâm trạng kích động càng lúc càng to hơn.



Mọi người đến dự đám tang đều nhìn về phía cô.



Lam Tiêu đưa tay ấn chặt hai vai Dương Mộc Tây: “Chúng ta đang ở nhà tang lễ.”



“Em không bình tĩnh nổi!” Dương Mộc Tây hất tay Lam Tiêu ra.



“Hay là các người đều như nhau? Tình cảm đối với những công tử con nhà giàu như các người đều chỉ như một trò đùa, vậy nên chơi bời một chốc một lát rồi thôi. Một khi không tích nữa thì lập tức quất ngựa truy phong!”



Có Thiên Tầm là tấm gương to như vậy, cô không thể không liên hệ bản thân.



Lam Tiêu lừ mắt. “Chúng ta đang nói chuyện của bọn họ, em đừng có bóng gió sang chuyện của chúng ta.”



“Được, em không nói đến chúng ta.” Dương Mộc Tây nhếch môi. “Hóa ra giữa chúng ta trừ tiểu Quai ra thì chẳng còn gì để nói nữa.”



Giờ cô đã bị bố mẹ Lam Tiêu mời đến nhà họ ở.



Cô không phải không biết dụng ý của bọn họ, chẳng qua là muốn để cô ở đó mà nhận rõ được khoảng cách giữa cô và Lam Tiêu. Còn cô chỉ có thể chấp nhận sự sắp xếp này.



Cô có lẽ đã tỉnh táo hơn.



“Dương! Mộc! Tây!” Lam Tiêu gằn giọng, hận không thể nghiền náy cô ra được.



Anh căm ghét cái giọng phủi sạch mọi thứ này của cô.



Cô thản nhiên vuốt tóc như không có chuyện gì xảy ra, sau đó lờ đi vẻ giận dữ của anh. “Anh đưa cho em số điện thoại ở Mỹ của anh ta, cho dù không đến gặp Thiên Tầm thì anh ta cũng phải biết là vì anh ta mà Thiên Tầm đã phải chịu đựng bao khổ sở.”



“Anh không đưa cho em.”



“Lam Tiêu!” Cô tức giận sự vô tình này của anh.



“Anh cũng sẽ không nói cho cậu ấy biết những gì mà Thiên Tầm đang phải chịu đựng lúc này.”



“.....” Dương Mộc Tây hoàn toàn không còn gì để nói nữa. Có lẽ ngay từ đầu cô đã không nên hy vọng bất cứ điều gì ở anh.
Ba từ cuối cùng cô ta cố tình nhấn mạnh vào.



Cố Thiên Tầm sững sờ đứng đó như hóa đá, hồi lâu vẫn chưa định thần lại. Chỉ còn nghe thấy tiếng giày cao gót gõ cộp cộp trên nền nhà của Hoắc Thanh Uyển dần biến mất trước mặt mình.



Cô ta đi Mỹ...



Có phải là sau này Mộ Dạ Bạch sẽ nghe theo sự sắp xếp của gia đình mà cưới Hoắc Thanh Uyển không?



Cô không xứng với anh! Thật sự!



“Thiên Tầm...” Ánh mắt Cảnh Nam Kiêu nhìn cô đầy phức tạp, anh định nói gì đó nhưng không nói ra được.



Lam Tiêu bước lên trước một bước. “Cô không sao chứ?”



“....” Cô không nói gì nữa.



Không sao cả.



Có chuyện gì được nữa chứ?



Từ lúc kết hôn với Cảnh Nam Kiêu, ly hôn rồi gặp anh, rồi đến bây giờ...



Sự đời thay đổi, ba chìm bảy nổi, còn chuyện gì mà cô chưa gặp qua?



Chẳng qua chỉ là một câu khích bác của Hoắc Thanh Uyển, có gì ghê gớm chứ?



“Cô yên tâm, kể cả cô ta có đi Mỹ đi chẳng nữa, Dạ Bạch cũng không thể nhìn cô ta một cái đâu. Cô ta đi qua đó, chẳng qua là tự mình chuốc lấy...”



“Anh không cần nói nữa.” Cố Thiên Tầm đột nhiên lên tiếng cắt lời Lam Tiêu.



Giọng cô nhẹ bẫng như thể một cơn gió thổi qua cũng sẽ tan biến tất cả.



“Chuyện của anh ta... dù sao đi nữa cũng đã không còn bất cứ liên quan gì với tôi nữa rồi.” Từ cái giây phút anh nói bỏ đứa bé đi, giữa bọn họ đã...



Hoàn toàn kết thúc rồi!



“Thiên Tầm...” Lam Tiêu mấp máy môi như muốn giải thích hộ cho Mộ Dạ Bạch nhưng lời nói đến miệng rồi lại không thốt ra được.



“Tôi mệt rồi, muốn ngủ một lát. Thiên Hàn, chuyện ở đây đành giao cho em, có gì thì gọi chị.” Cố Thiên Tầm đã nói vậy rồi, không ai nói thêm gì nữa.



Giờ điều cô cần nhất là nghỉ ngơi. Cô có thể ngoan ngoãn nằm nghỉ, mọi người đều đỡ lo hơn phần nào.