Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 229 : Lạc trong giấc mơ chợt bừng tỉnh

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Nằm trên giường, cô nhắm mắt lại.



Cả căn phòng đều im lìm, im lìm đến mức khiến cô có cảm giác mình đã bị cả thế giới bỏ rơi vậy.



Sự cô đơn lạc lõng vô bờ bến cứ bao phủ lấy cô khiến cô không thở nổi.



Cả người co cụm lại, hít thật sâu dường như vẫn còn ngửi thấy được mùi hương quen thuộc trong không khí của một ai đó.



Tim cô thắt lại, cô dùng lực ấn mạnh vào chiếc bụng đã không còn sinh linh bé nhỏ kia nữa của mình.



Ở đó đau thắt lại. Cho đến giờ vẫn có chất lỏng nóng hổi không ngừng tuôn ra.



Đó là đứa bé của cô...



Một sinh linh bé nhỏ đã mất đi như thế...



Là do cô vô dụng, đến cả con của mình cũng không giữ được.



Đau đớn vật vã, cuối cùng cô ngủ thiếp đi. Trong mơ không ngừng hiện lên những cơn ác mộng.



Cô mơ thấy người mẹ vừa mất của mình, thấy trong lòng bà đang ẵm đứa bé chưa kịp chào đời của cô; mơ thấy những tiếng lạnh lùng tàn nhẫn đó “bỏ đứa bé đi”...



Từ từ tỉnh lại, cô cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang cầm tay mình.



Ngẩng lên cô nhìn thấy bóng người quen thuộc đang ngồi bên giường, mắt nhắm lại.



Là Cảnh Nam Kiêu.



May mà tang lễ của mẹ cô còn có anh và ông Cảnh giúp đỡ, nếu không chỉ có cô và Thiên Hàn thì thật không xoay xở nổi.



Trái tim héo úa của cô vì có anh mà cảm thấy được an ủi phần nào.



Ngón tay cô khẽ động đậy, định rút tay ra. Động tác khẽ khàng của cô lại làm anh thức dậy.



“Em tỉnh rồi?” Anh ngồi dậy, khẽ vò tóc, mắt thâm sì, tay anh vẫn nắm lấy tay Thiên Tầm không buông.



“Em làm anh thức giấc à?”



“Không, anh chỉ chợp mắt một chút thôi.” Cảnh Nam Kiêu nói.



Cố Thiên Tầm cúi nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình của anh, mặt anh thoáng qua một tia ngượng ngùng, ho khan một tiếng rồi lập tức bỏ tay ra.



Bộ dạng ngại ngùng như ăn cắp bị bắt gặp vậy.



So với anh thì Cố Thiên Tầm ngược lại rất bình thản.



Cô khẽ hỏi: “Anh đến từ lúc nào vậy?”



“Cũng mới một lúc thôi. Vốn định gọi em đi ăn tối nhưng nhìn em ngủ say như vậy nên anh không gọi.



“Đã muộn vậy rồi sao?” Cố Thiên Tầm nhìn bên ngoài cửa sổ rồi cầm điện thoại lên xem giờ, cô ảo não vỗ trán. “Em thật là... giờ em dậy ngay đây, không biết tình hình bên nhà tang lễ bây giờ sao rồi.”



“Khách cũng đã đến viếng gần đủ hết rồi, giờ cũng không còn nhiều việc nữa. Hơn nữa còn có bố anh và Dương Mộc Tây nữa mà.”



Cố Thiên Tầm giở chăn ngồi dậy. “Em đi tắm rửa đã rồi mình đi.”



“Ừm.”



Cố Thiên Tầm quay người bước về phía nhà tắm, như nghĩ ra điều gì đó, cô đột ngột quay người nhìn Cảnh Nam Kiêu.



Ánh mắt đầy hàm ý.



“Anh nhìn em như thế làm gì?”



Cảnh Nam Kiêu bị hỏi vậy thì lúng túng.



“Anh có bạn gái mới rồi hả?”




Anh là một người đàn ông, nhìn thấy mà còn không nỡ. Nếu cô mà nhìn thấy thì sao chịu đựng được chứ?



Cố Thiên Tầm trước mặt anh lại hoàn toàn không hề hay biết tâm trạng rối bời ngổn ngang hiện giờ của Trần Anh Hào,. Thấy anh không nói gì, cô bèn cười nhạt. “Có lẽ tôi nói sai rồi. Thực ra... dù tôi có không ký vào đây thì anh ấy và tôi cũng đã không còn bất cứ liên quan gì nữa rồi.”



Ký một chữ này, có lẽ sẽ khiến anh yên tâm hơn một chút!



Hít sâu vào một hơi, Cố Thiên Tầm ngập ngừng một lúc rồi ký tên mình vào đó.



Vì dùng lực quá mạnh, chiếc bút đã làm rách tờ giấy.



Ba chữ đơn giản viết như dùng hết những sức lực cuối cùng của mình vào đó vậy, cô đặt bút xuống hồi lâu đều không lên tiếng.



Nhiệm vụ đã hoàn thành, Trần Anh Hào thở phào.



Anh thu lại giấy tờ, một bản đưa cho Cố Thiên Tầm. “Mộ tổng đã nói rồi, Cảnh Thị giờ là của cô, cô muốn xử lý như thế nào cũng được.”



Trong đầu cô trống rỗng một mớ hỗn độn, ánh mắt cúi nhìn xuống chiếc nhẫn lấp lánh trên tay mình.



Đến nay nghĩ lại.



Cô không hiểu tại sao hôm đó anh lại đeo chiếc nhẫn này cho mình.



Hít sâu vào một hơi, cô tháo nhẫn ra đặt xuống bàn.



“Cố tiểu thư!” Trần Anh Hào kinh ngạc.



Cô từ từ đẩy nhẹ chiếc nhẫn về trước mặt Trần Anh Hào một cách đờ đẫn. “Tôi có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại anh ấy nữa, vì vậy... phiền anh đưa lại cái này cho anh ấy. Cảm ơn.”



Nói xong nước mắt cô chực trào ra.



Ngón tay trống không cũng như trái tim trống rỗng của cô lúc này.



Trần Anh Hào sững người ra trong giây lát. Cô cầm túi lên, vơ lấy giấy tờ rồi quay người vội vàng rời khỏi đó.



Cúi đầu cũng không giấu nổi những giọt nước mắt.



............



Cố Thiên Tầm đi thang máy xuống dưới tầng, tay trái dùng lực siết mạnh ngón tay áp út.



Lần thứ 2...



Lần thứ 2 tháo chiếc nhẫn đó ra, lại đau đớn hơn cả lần đầu...



Giống như thứ quan trọng nhất cuộc đời bị cắt bỏ khỏi cơ thể mình một cách tàn nhẫn vậy.



Máu tươi tuôn chảy....



Bước ra khỏi thang máy, cô gặp phải một nhân viên hành chính.



“Cố tiểu thư.”



Đối phương định đi vào thang máy, bắt gặp cô nên chủ động chào hỏi.



Cô đứng thẳng người dậy, cố nặn ra một nụ cười đáp lại.



“Mộ tổng vẫn khỏe chứ? Khoảng bao giờ thì ngài ấy về nước vậy ạ? Cả khách sạn chúng tôi mọi người đều rất quan tâm!”



Đối phương quan tâm, hỏi liền một mạch.



Cố Thiên Tầm cười đắng chát, lắc đầu. “Xin lỗi, tôi không rõ.”



“Cô không rõ? Vậy tình hình hiện giờ của ngài ấy ra sao cô có biết không? Không có gì nghiêm trọng chứ?” Đối phương hỏi tiếp.



Cố Thiên Tầm không hiểu chuyện gì.