Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 230 : Mộ dạ bạch đang trong nguy kịch

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


“Cô không rõ sao? Tình trạng hiện giờ của anh ấy cô không biết sao? Chắc không có chuyện gì lớn phải không?” Đối phương hỏi.



Cố Thiên Tầm có phần không hiểu.



Thế nào là không có chuyện gì lớn?



“Linda!” Đột nhiên giọng Trần Anh Hào vang lên đầy nghiêm nghị. Anh ta bước ra từ thang máy chuyên dụng.



“Trợ lý Trần.”



“Chuyện riêng của Mộ tổng, chúng ta là cấp dưới không nên hỏi nhiều, tôi đã dặn cô rồi còn gì!” Trần Anh Hào bất giác nhìn sang Cố Thiên Tầm một cái, giọng nặng nề giáo huấn Linda.



Cố Thiên Tầm nhìn sang Linda, khẽ cau mày.



Linda mím môi đầy tội nghiệp: “Tôi xin lỗi, tôi chỉ là muốn bày tỏ quan tâm một chút thôi mà, dù gì thì tất cả mọi người trong khách sạn đều đang đợi Mộ tổng quay về.”



“Được rồi, cô đi làm việc đi. Tấm lòng của mọi người, Mộ tổng đều biết.” Trần Anh Hào xua xua tay ra hiệu cho Linda đi khỏi.



Cố Thiên Tầm cảm thấy khó hiểu, nhìn sang Trần Anh Hào. “Trợ lý Trần, những lời vừa nãy của Linda là ý gì vậy?



“Gì cơ?” Mắt Trần Anh Hào lúng túng chớp chớp.



Nếu biết trước như vậy ngay từ đầu không nên hẹn địa điểm ở khách sạn.



“Cái gì là không có chuyện gì lớn? Anh ấy ở Mỹ đã xảy ra chuyện gì rồi?”



“Đương nhiên là không rồi.”



“Đừng lừa tôi.” Cố Thiên Tầm nhìn anh với ánh mắt như cầu khẩn.”Nếu thật sự không có chuyện gì, anh đâu phải lo lắng bảo Linda đi ngay không được nói tiếp như vậy.”



Trần Anh Hào có phần không chịu nổi trước ánh mắt đó của cô, cảm thấy dường như che giấu cô tất cả những chuyện này là một sự tàn nhẫn đối với cô vậy.



Nhưng nếu nói sự thật, lẽ nào không tàn nhẫn sao?



“Đúng vậy, Mộ tổng bên đó đúng là có chút chuyện.” Trần Anh Hào bắt đầu nói.



Tim Cố Thiên Tầm thắt lại, “Có chuyện gì?”



“Là chuyện công ty, nếu không Mộ tổng cũng sẽ không đột nhiên bị điều qua Mỹ như vậy.” Trong lòng Trần Anh Hào cảm thấy lương tâm cắn rứt vô cùng, nhưng sắc mặt anh vẫn không đổi. “Cố tiểu thư không cần quá lo lắng, Mộ tổng sẽ có cách giải quyết thôi.”



“Hóa ra là chuyện công ty...”



Cố Thiên Tầm tự lẩm bẩm, thở phào nhẹ nhõm. Chuyện công ty anh sẽ có cách giải quyết thôi.



“Phải rồi, Cố tiểu thư, tôi chạy qua là để đưa lại cái này cho cô.” Trần Anh Hào thấy cô không hỏi nữa cũng thấy nhẹ hơn trong lòng.



Anh đặt chiếc nhẫn vào tay cô. “Đây là Mộ tổng tặng cô, tôi không thể trả nó cho Mộ tổng thay cô được, xin lỗi.”



Ngón tay chạm vào chiếc nhẫn bỗng run lên. Cố Thiên Tầm còn định nói gì đó thì Trần Anh Hào đã vội vàng quay người đi vào thang máy.



Hồi lâu cô vẫn cúi đầu đứng thẫn thờ ở đó nhìn chiếc nhẫn.



Cuối cùng...



Cô chỉ lặng lẽ cất nó vào trong túi xách.



..........



Đi ra khỏi khách sạn, ngồi vào taxi định đi đến nhà họ Cảnh thì trong đầu cô bỗng nặng trĩu.



Những lời Linda nói không ngừng văng vẳng trong đầu.



Có thật là chỉ là chuyện công ty như trợ lý Trần nói hay không? Nếu chỉ có vậy, sao anh ta có vẻ rất không muốn để cho mình biết như thế?



“Đến rồi. Tổng cộng hết 33 tệ.”
Tim Cảnh Nam Kiêu thắt lại.



Cô tiếp tục bần thần nói: “Em đã từng nhìn thấy anh ấy chảy máu mũi...”



“Nhưng anh ấy đều nói là vì thời tiết nên bị nóng trong.”



Cô lập tức thấy ớn lạnh, sợ hãi: “Nam Kiêu, anh nói xem... đó không phải là bệnh nhỏ nhặt đâu phải không?”



“Anh cũng chỉ là nghe nói thôi, em đừng có tự mình dọa mình như vậy.” Cảnh Nam Kiêu không biết nên nói gì để an ủi cô, anh vốn biết cô sẽ có phản ứng như vậy.



Anh đưa một tay ra nắm lấy tay cô như muốn truyền năng lượng, tiếp thêm sức mạnh cho cô vậy.



“Trần Anh Hào nhất định là biết, mình đi hỏi anh ta trước đã, được không?”



“... vâng.” Cô gật đầu hấp tấp, nhắm mắt lại, lắc lắc đầu như thể muốn ném hết những suy nghĩ xui xẻo đó ra khỏi đầu vậy.



Nhưng những điều đó như một cơn ác mộng cứ đeo bám lấy cô.



..........



Lúc cô quay lại khách sạn Hoàn Vũ thì Trần Anh Hào cũng đang ở đó.



Nhìn thấy cô, anh ta không khỏi kinh ngạc. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, trong lòng bỗng dự cảm được điều gì đó, vội vàng bỏ công việc đang làm dở lại, nói: “Cố tiểu thư, chúng ta vào phòng tiếp khách đã rồi nói.”



Cô tuy không bình tĩnh nổi nhưng cũng biết đại thể.



Ba người cùng vào trong phòng tiếp khách.



Cửa vừa đóng lại, cô lập tức lên tiếng: “Trợ lý Trần, anh buộc phải nói cho tôi biết sự thật. Dạ Bạch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh đừng gạt tôi nữa, tôi hỏi tình trạng sức khỏe của anh ấy ra sao!”



Trong lòng Trần Anh Hào vốn đã có sự chuẩn bị trước. “Cố tiể thư, tình hình sức khỏe của Mộ tổng rất tốt, cô...”



“Nếu như rất tốt vậy tại sao hôm ở Cảnh Thị lại đột nhiên ngất đi?” Cảnh Nam Kiêu nói tiếp lời Cố Thiên Tầm.



Cố Thiên Tầm lại một lần nữa sững sờ.



Hôm đó, anh ấy ngất đi??



Vậy là...



Trong lúc những tin đồn ầm ĩ thì anh vì bệnh tình mà đều không xuất hiện?



Trần Anh Hào bị Cảnh Nam Kiêu vặn hỏi thì không nói nên lời.



Cố Thiên Tầm nắm lấy áo anh ta. “Mau nói cho tôi biết sự thật, đừng biến tôi thành con ngốc thêm nữa, dù tôi vẫn luôn... rất ngốc...”



Cô nghẹn ngào, nước mắt bỗng chốc tuôn rơi.



“Tôi không nên tin là anh ấy bị chảy máu mũi rồi liên tục tiêm chỉ là bệnh vặt... trợ lý Trần, đừng gạt tôi thêm nữa! Để tôi đi gặp anh ấy!”



Nói đến đây, cô gần như cầu xin anh.



Trần Anh Hào thấy vậy thì trong lòng rất khó chịu, thở dài. “Cố tiểu thư, Mộ tổng ngài ấy... không muốn để cô phải buồn.”



Lời vừa nói ra khiến trái tim Cố Thiên Tầm càng nặng nề hơn.



Cảnh Nam Kiêu nói đúng...



“Nhưng giờ đây tôi đã rất đau khổ rồi, không thấy anh ấy, không biết anh ấy sống chết thế nào chính là điều khiến tôi đau buồn nhất... coi như tôi cầu xin anh, anh hãy nói cho tôi biết sự thật đi!”



Trong lòng Trần Anh Hào day dứt, bất giác nhìn sang Cảnh Nam Kiêu.



Cảnh Nam Kiêu cũng không nỡ. “Giờ còn giấu cô ấy, đã không còn nghĩa lý gì nữa rồi. Anh hãy nói đi! Dù kết quả ra sao thì cô ấy đều phải được biết sự thật.”