Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 231 : Vì có anh ỏ đây, cho nên em đã đến

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Cảnh Nam Kiêu cũng không nỡ. “Giờ còn giấu cô ấy cũng đã không còn nghĩa lý gì nữa rồi. Hãy nói đi! Dù kết quả có thế nào thì cô ấy cũng cần phải biết sự thật.”



Trần Anh Hào có phần khó xử, nhưng cuối cùng anh vẫn nói sự thật. “Mộ tổng... có khối u... ác tính trong não.”



Cố Thiên Tầm bất giác siết chặt bàn tay, móng tay đâm vào da cô cũng không có chút cảm giác nào.



Cảnh Nam Kiêu đặt tay lên vai cô an ủi bằng cử chỉ không lời lặng thầm cho cô một chỗ dựa.



“Giờ Mộ tổng đang điều trị bên Mỹ, hai ngày nữa sẽ làm phẫu thuật. Còn về tỷ lệ thành công...” nói đến đây anh ta ngừng lại.



Giọng nói áp lực nặng nề. “Thấp đến không thể thấp hơn được nữa...”



Cố Thiên Tầm dường như ngộp thở.



“Mộ tổng sợ cô lo lắng, vì vậy trước giờ luôn giấu cô.” Nét mặt Trần Anh Hào u ám như mây đen bao phủ. “Sự thực là thwofi gian gần đây thị lực của ngài ấy liên tục giảm sút, người cũng rất yếu... Trước hai ngày cuối cùng ở bên cô, ngày nào cũng nằm viện điều trị.”



Cố Thiên Tầm nghe thấy những lời đó, trong đầu cô không ngừng tưởng tượng ra những tình cảnh đó.



Chẳng trách thời gian gần đây đều không thấy anh lái xe...



Chẳng trách anh hay bị đau đầu....



Chẳng trách nhìn anh lúc nào cũng rất mệt mỏi. Nhất là trong mấy ngày cuối.



Còn cô lúc đó lại đang ngập chìm trong những đau khổ và oán hận không còn tâm trí nào mà mới ngu ngốc đến mức chưa từng để ý bận tâm nhiều về anh.



“Trợ lý Trần, anh hãy cho tôi biết giờ anh ấy đang ở bệnh viện nào, tôi phải làm gì thì mới liên lạc được với anh ấy? Hoặc là tôi đi đâu để tìm anh ấy? Anh ấy ở thành phố nào bên Mỹ?”



Cô hỏi một tràng những câu hỏi đến mức đầu óc quay cuồng.



Cô cầm điện thoại lên gọi cho hãng hàng không để đặt vé.



Trần Anh Hào cắm cúi viết dòng địa chỉ bằng tiếng Anh lên giấy, Cảnh Nam Kiêu nhận lấy nhìn một cái rồi nói với Cố Thiên Tầm. “Để anh đặt vé, em đọc số chứng minh nhân dân cho anh là được.”



...............



Tại Seattle.



Trong bệnh viện.



“Just one more bite, please!” (Ăn thêm một thìa nữa!)



“Please, sir!”



“Please!”



Trong phòng bệnh chốc chốc lại vang lên những tiếng cầu khẩn, nghe chừng rất bất lực.



Người hộ lý chăm sóc bệnh nhân gặp phải người bệnh không chịu ăn như vậy, cảm thấy rất mệt mỏi.



Người đàn ông bên cửa sổ vẫn không mảy may bận tâm, chỉ hướng ánh mắt mờ đục nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ về một nơi xa lắm.



Cô hộ lý chán nản bưng bát cháo trắng ra khỏi phòng.



“Lại không chịu ăn nữa sao?” Người đứng bên ngoài cửa là Hoắc Thanh Uyển và ông Mộ Trung Thiên.



Ông Mộ cau mày, buồn bã. Ông cầm lấy bát cháo từ tay người hộ lý, định bước vào khuyên con trai, nhưng Hoắc Thanh Uyển lại nói: “Hay là để cháu đi?”



“Cô?” Ông Mộ hoài nghi.




“Không cần! Tôi có người chăm sóc rồi, không cần một người dư thừa như cô!”



Người dư thừa...



Biết rõ rằng anh đang cố tình nói những lời này để đả kích mình nhưng tim cô vẫn đau như kim đâm, vô cùng khó chịu.



Cô nhìn anh, mặt anh trắng nhợt đôi mắt hơi lồi ra. Mới có mấy ngày không gặp mà anh đã gầy đi thấy rõ.



Cố Thiên Tầm đột nhiên cảm thấy bất lực, không còn sức nói những lời thừa thãi nữa, giờ điều duy nhất cô muốn làm là ôm lấy anh mà thôi!



Muốn được cảm nhận một cách rõ ràng sự hiện diện của anh!



Tim cô thắt lại, cô không nói gì nữa, bước lên trước ôm chặt lấy anh.



Anh giật mình.



Hơi ấm từ người cô lan tỏa khiến trái tim sắt đá của anh bống chốc như được sưởi ấm lại. Nhưng...



Anh nắm lấy tia lý trí cuối cùng.



“Cố Thiên Tầm, đủ rồi!” Anh dùng lực gạt tay cô ra.



“Không đủ! Vĩnh viễn không đủ!” Cô gào lên, cổ họng nghẹn lại. Khuôn mặt nhỏ bé vùi vào ngực anh, thà chết chứ không chịu buông. “Em cứ ôm anh như thế này!”



“Đừng có giống như Hoắc Thanh Uyển khiến người khác chán ghét!” Anh nhắm mắt lại, cố gồng người lên.



Kiềm chế không ôm lại cô.



Nhưng...



Có trời biết đất biết, anh đã phải cố gắng đến mức nào!



Trời đất quỷ thần biết, suốt một thời gian dài, mỗi ngày mỗi giờ phút anh đều mơ tưởng được ôm cô vào lòng...



“Mộ Dạ Bạch, bất luận trước đây anh tiếp cận em vì mục đích gì thì đó cũng là anh tự mình chuốc lấy, giờ anh phải có trách nhiệm với em. Cả đời này bất luận anh như thế nào em đều dính chặt anh không buông, anh nghe rõ chưa?!” Cô ngốc nghếch nói những lời cố chấp.



Anh phiền não, muốn phát điên lên.



“Người đâu! Người đâu! Có ai ngoài đấy không?” Anh không ngừng thét gào.



Cánh cửa bỗng được mở tung ra.



Trần Anh Hào bước nhanh vào. “Mộ tổng.”



“Lôi cô ta ra ngoài cho tôi!” Anh dùng mọi sức lực hất cô ra.



Vào giây phút những ngón tay cô bị giằng ra khỏi người anh, anh cảm nhận rõ ràng được trái tim mình như muốn vỡ vụn ra.



Không có vòng tay của cô, anh chợt cảm thấy lạnh lẽo...



“Mộ tổng...” Nét mặt Trần Anh Hào khó xử, hết nhìn Mộ Dạ Bạch lại quay sang nhìn Cố Thiên Tầm.



Cô đã đau lòng đến không nói nên lời nữa rồi, chỉ tóm chặt lấy cánh tay anh không chịu buông ra.



“Nghe không hiểu lời tôi nói sao? Hay là muốn thấy tôi sắp chết rồi nên không ai thèm nghe lệnh của tôi nữa?!” Mộ Dạ Bạch cắn răng nói.



Nghe câu nói nặng nề này của anh, Trần Anh Hào bỗng giật mình kinh sợ, lập tức cúi đầu. “Tôi hiểu rồi.”