Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 233 : Dốc cạn tất cả để yêu anh

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Ngón tay cô bỗng cứng đờ ra. Một lúc lâu sau, cô nhặt miếng bông lên, ném vào sọt rác nhưng cô vẫn không đi mà lại lấy ra một miếng khác thấm ướt tiếp.



Mộ Dạ Bạch bất giác định né tránh, cô lao đến trừng mắt hung dữ nhìn anh: “Không được động đậy!”



Anh lặng người thấy rõ, nhìn sang cô. Cô nhếch môi, gật đầu nói như không có chuyện gì xảy ra: “Phải, vậy mới ngoan.”



Miếng bông ướt trên tay cô chạm lên môi anh, cảm giác ướt lạnh khiến anh tỉnh táo ra. Anh muốn đẩy cô ra nhưng tay vừa giở lên liền bị bàn tay còn lại của cô giữ chặt.



Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào anh. Ngón tay mềm mại nhẹ nhàng đan luồn vào 5 ngón tay anh, nắm chặt lấy.



Mười ngón tay đan xiết vào nhau... không rời...



Trái tim của cả 2 không ngừng rung lên.



Anh không động đậy nữa, ngoan ngoãn để cho cô lau vết máu trên môi.



Có tiếng gõ cửa, người hộ lý mang cơm tối đến.



Anh giờ khó ăn, lúc trước hễ ăn gì vào là nôn ra cái đó, lúc này nhìn thấy cơm tối liền nhíu mày lại, không chịu ăn.



Nhìn thấy cô hộ lý mang thức ăn đến, Cố Thiên Tầm liền giơ tay đón lấy.



“Để tôi!”



Thấy cô nói vậy, cô hộ lý không khác gì lấy vị cứu tinh, vội nói “cảm ơn” rồi nhẹ nhõm đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.



“Đổi sang em thì anh cũng không ăn đâu. Vì vậy đừng có phí công nữa!” Còn chưa đợi cô lên tiếng, Mộ Dạ Bạch đã chống đối.



Cố Thiên Tầm trầm mặc nhìn anh một cái rồi cô tự mình nếm thử. “Mùi vị cũng khá ngon đấy.”



Mộ Dạ Bạch không thèm quan tâm, anh ngồi dậy đi vào trong nhà vệ sinh.



Đi vệ sinh xong quay ra, anh nhìn thấy Cố Thiên Tầm đang bưng bát cháo đứng ở cửa phòng, đôi mắt đáng thương nhìn anh.



Ánh mắt đó khiến anh bất chợt liên tưởng đến một chú cún nhỏ bị bỏ rơi.



“Em đi đi, anh mệt rồi, muốn được nghỉ ngơi.” Anh lạnh nhạt nói, không chịu nhìn cô.



Nếu còn nhìn nữa, chắc chắn anh sẽ lại mềm lòng.



“Có phải trưa nay anh cũng không ăn đúng không?” Cô từ từ tiến lại phía anh.



“Anh không muốn ăn.”



“Không được, bác sĩ đã nói rồi, cho dù không muốn cũng phải ăn một ít.” Cố Thiên Tầm bước nhanh một bước đến trước mặt anh, quay người ngăn thân người cao lớn của anh lại.



“Nào, há miệng ra!” Cô xúc một thìa cháo, để lại bên miệng anh.



Anh rất cao, tay cô cũng phải giơ cao lên nên rất mỏi.



Anh cúi đầu nhìn cô một cái, trên mặt cô đầy vẻ kiên quyết khiến mắt anh sẫm lại.



“Em đã thổi nguội rồi, không bỏng đâu.” Cố Thiên Tầm lại nói tiếp, giọng cô mềm mỏng hơn. “Nào, anh ăn thử xem.”



Cô dỗ như dỗ trẻ con, nhẫn nại dỗ dành anh.



Ánh mắt Mộ Dạ Bạch khẽ dao động, một giây sau anh hất tay một cái.(



Tay cô trượt xuống, cháo vung đầy trên đền đất, chiếc thòa rơi xuống đất cạnh một tiếng, âm thanh như vỡ vụn.



Cố Thiên Tầm đứng đó thần người ra một hồi lâu không nói gì chỉ ngây người ra nhìn, mắt cô như phủ một màu u ám, không biết lúc này đang nghĩ gì.



Mặt Mộ Dạ Bạch có phần lúng túng, môi anh mấp máy định nsoi gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ cố tình làm mặt lạnh, tránh cô mà bước lại giường.



Anh vén chăn lên, định nằm lại xuống.




Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi...



Cô đã phải chịu đựng sự đau đớn mất mát quá lớn...



.......................



Bác sĩ vào xử lý vết thương trên tay anh, Cố Thiên Tầm lặng lẽ đeo nhẫn lên ngón áp út bàn tay trái của anh.



Anh nhìn cô, cô ngẩng đầu nói. “Sau này nếu có tháo ra thì chỉ có thể là do em tháo.”



Giọng điệu rất bá đạo.



Anh không nói thêm gì nữa, ngón tay chạm vào chiếc nhẫn của cô.



Hồi lâu...



Đột nhiên anh cúi đầu, khó khăn thốt ra một câu. “Thiên Tầm, anh xin lỗi...”



Cố Thiên Tầm cảm thấy mình ngày càng mau nước mắt.



Cô cười, nắm chặt lấy bàn tay trái không bị thương của anh. “Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi thì không được đuổi em đi nữa, càng không được nói những lời vớ vẩn như là không yêu em nữa...”



Cô làm ra vẻ nhẹ nhàng, nói. “Anh có biết lúc em nghe Hoắc Thanh Uyển nói đến Mỹ tìm anh, em lo lắng đến thế nào không? Lúc đó em rất muốn đi cùng cô ta đến Mỹ, chỉ sợ em đến muộn một bước thì anh thật sự sẽ rơi vào tay Hoắc Thanh Uyển.”



Mộ Dạ Bạch nghiêm nghị nhìn cô, “Không có chuyện đó đâu. Anh và cô ta...”



“Giờ em biết rồi.” Cô tiếp lời anh, nắm chặt lấy tay anh. “Tuy biết là anh không thích cô ta nhưng để đề phòng trường hợp bị cô ta thừa nước đục thả câu, thì... trước khi anh khỏi bệnh, em không đi đâu hết.”



Ánh mắt Mộ Dạ Bạch lặng đi, tim anh xúc động, cúi đầu hôn lên môi cô.



Cô cười, mắt rơm rớm.



Vị bác sĩ đứng bên kia nhìn bọn họ cũng mỉm cười.



Thông thường những bệnh nhân có tình yêu bên cạnh, họ luôn hồi phục nhanh hơn bình thường.



Mong là lần này kỳ tích sẽ xuất hiện...



..............



Trước hôm phẫu thuật một ngày, Mộ Dạ Bạch lại phải làm các loại kiểm tra.



Lúc lão phu nhân đến bệnh viện thì Cố Thiên Tầm và ông Mộ Trung Thiên đang ngồi ngoài hành lang phòng bệnh.



Nhìn thấy lão phu nhân đến, ông Mộ đứng dậy ngay, Cố Thiên Tầm cũng đứng lên theo.



“Mẹ.”



“Lão phu nhân.”



Lão phu nhân nhìn Cố Thiên Tầm nói. “Ngồi xuống đi, đừng đứng nữa, thời gian này cô cũng vất vả rồi.”



Đợi thư ký đỡ lão phu nhân ngồi xuống xong, Cố Thiên Tầm mới ngồi xuống theo.



“Thiên Tầm, đêm nay có lẽ phải phiền cô ở lại rồi.” Lão phu nhân nói. “Người nó muốn nhìn thấy nhất là cô, mong là cô ở lại bên cạnh nó.”



“Bà yên tâm, dù bà không nói thì cháu cũng sẽ ở lại.” Cô thật sự không nỡ đi về.



Lão phu nhân cảm kích gật đầu. “Đến giờ mà cô vẫn không rời bỏ nó, thật đáng quý.”



Trước đây bà từng kiên quyết phản đối bằng mọi cách, đến giờ tất cả đều không còn quan trọng nữa.



Sự đối lập giữa bọn họ không biết đã bị xóa nhòa đi từ lúc nào.