Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 234 : Lời hứa cả đời

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Sự đối lập giữa bọn họ không biết đã bị xóa nhòa đi từ lúc nào.



“Cháu yêu anh ấy.” Cố Thiên Tầm nói khẽ, giọng cô kiên định. “Giờ việc cháu có thể làm được cho anh ấy không nhiều, điều duy nhất có thể làm được chính là không ngừng yêu anh ấy, dốc cạn tất cả để yêu.”



Chỉ sợ những điều có thể làm cho anh không đủ...



Trước mặt người lớn, cô không còn tâm trí để bận tâm về xấu hổ ngượng ngùng nữa, chỉ muốn để mọi người hiểu được những suy nghĩ thật trong lòng cô lúc này.



Lão phu nhân nghe vậy trong lòng cũng như được an ủi, cũng thêm phần cảm khái.



“Nhìn hai đứa mà ta lại nhớ đến ta và ông nội Dạ Bạch năm đó.” Mắt bà rơm rớm. “Dạ Bạch gặp được cô, cũng coi như là phúc phận của nó. Sau này...”



Bà ngừng một lúc, tâm trạng đầy bi thương. “Nếu Dạ Bạch thật sự có thể tỉnh lại thì cô cũng phải đợi nó rất đau khổ, đến lúc đó cuộc sống của hai đứa có lẽ cũng không dễ chịu hơn bây giờ là bao.”



Bà nhìn Thiên Tầm một cái. “Không phải ta nghi ngờ tình cảm của cô với Dạ Bạch nhưng dù gì cô cũng nên chuẩn bị tâm lý. Nếu sau này không thể kiên trì được thì tốt nhất đừng cho nó hy vọng bây giờ. Vậy nên dù cô quyết định như thế nào thì cũng nên nghĩ cho rõ ràng đi.”



“Bà nghĩ quá nhiều rồi ạ. Chuyện này đối với cháu mà nói vốn không cần suy nghĩ.” Cố Thiên Tầm không chút do dự. “Bất luận tương lai ra sao cháu cũng sẽ không rời xa anh ấy đâu.”



Những khổ sở đó không phải cô chưa từng nghĩ đến. Nhưng rời xa anh không có nghĩa là đau khổ sẽ kết thúc, mà là một sự đau khổ khác bắt đầu. Sự đau khổ vì phải chia lìa cô không muốn phải chịu thêm lần nữa.



Cô nói tiếp. “Không chỉ là anh ấy cần cháu, cháu nghĩ là mình cũng cần anh ấy.”



Lão phu nhân và ông Mộ Trung Thiên nghe thấy vậy đều cảm động khôn nguôi.



Là những người từng trải, họ đều hiểu rằng chuyện tình cảm, yêu nhau thì dễ nhưng kiên trì bên nhau mới khó.



Cũng giống như...



Ông Mộ Trung Thiên và bà Cố Vân La vậy.



Lão phu nhân cảm động đưa tay ra vỗ lên tay Thiên Tầm. “Sau này, Dạ Bạch giao cho cháu, ta cũng thấy yên tâm rồi.”



“Chủ tịch hãy yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy.”



“Giờ còn gọi Chủ tịch gì nữa chứ.” Lão phu nhân cười. “Hãy gọi như Dạ Bạch ấy, gọi “bà nội” là được rồi.”



Cố Thiên Tầm thoáng lặng người, bất ngờ ngạc nhiên nhìn lão phu nhân.



Trước đây lão phu nhân luôn không chấp nhận cô, cô không phải không biết điều đó.ông Mộ nhắc: “Thiên Tầm, còn đơ ra đó làm gì? Mau gọi “bà nội” đi.”



Lúc này Cố Thiên Tầm mới giật mình, vội ngoan ngoãn gọi một tiếng. “Bà nội”.



Lão phu nhân vui vẻ “ừm” một tiếng, trong lòng được an ủi, mìm cười. Cố Thiên Tầm cũng mỉm cười theo.



Giữa bọn họ trong phút chốc bỗng trở nên gần gũi hơn nhiều.



..................



Lúc Mộ Dạ Bạch làm xong kiểm tra quay lại thì Cố Thiên Tầm đã đưa lão phu nhân đi đến chỗ bác sỹ chủ trị.




Bác sỹ đẩy xe của Mộ Dạ Bạch về phía phòng phẫu thuật.



Cả đám người cùng đi theo.



Lão phu nhân mắt đỏ hoe, ông Mộ đỡ tay bà.



Lúc chuẩn bị vào phòng mổ, Mộ Dạ Bạch bảo y tá dừng xe lại. Cô y tá nhìn sang Cố Thiên Tầm, cô lập tức bước lên trước.



“Dạ Bạch.”



Cố Thiên Tầm cúi xuống, dịu dàng gọi anh.



Anh giơ tay lên để cô nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của anh. Cho đến tận lúc đó, môi anh vẫn nở nụ cười. “Hôm nay, nhờ em tháo xuống giúp anh.”



Nước mắt Cố Thiên Tầm kìm hồi lâu bỗng lăn xuống vào giây phút tháo nhẫn ra.



Cô hít sâu vào một hơi, cố nuốt nước mắt vào lòng, tay cô nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay. “Em giữ nó hộ anh, đợi anh ra rồi em sẽ đeo lại cho anh.”



“...Được.”



“Còn nữa, anh phải nhớ chuyện đã hứa với em đấy...” Cô nghẹn giọng. “Anh còn phải đưa em đến Cục dân chính, giờ chúng ta ngoắc tay...”



Cô đưa tay ra móc lấy ngón tay anh. “Không được nuốt lời!”



“Anh nhớ.”



Đây là ước hẹn của sinh mệnh, anh sẽ cố gắng hết sức để giữ lời hứa này...



Bên cạnh.



Mọi người đều cảm động dõi theo.



Đợi đến khi Cố Thiên Tầm lùi lại, mọi người mới cùng bước lên căn dặn nói chuyện cùng anh. Nước mắt rơi như mưa.



................



Cuộc phẫu thuật đã kéo dài trong bao lâu, Cố Thiên Tầm không còn nhớ nữa.



Cô ngồi ngay bên ngoài phòng, không động đậy. Tim cô thắt chặt lại nhưng hễ bên trong phòng phẫu thuật có bất cứ động tĩnh nào cô đều bật dậy khỏi ghế.



“Cố tiểu thư, hay là cô đi nghỉ ngơi một lát đi, cô đã ngồi đây cả ngày rồi.” Đến lúc trời tối, Cận Vân lo lắng không nhịn được nữa bèn lên tiếng.



“Không cần, giờ tôi rất ổn.”



“Vậy cô ăn chút gì đi? Cả ngày nay cô đã không ăn uống gì rồi, cứ như vậy, Mộ tổng còn chưa ra thì cô đã quỵ ngã vì không chịu nổi nữa rồi.” Cận Vân đưa cho cô ít điểm tâm và sữa vừa mới mua.



“Thật sự tôi không thấy đói chút nào.” Cô đành cầm lấy, cắn một miếng rồi uống một ngụm sữa. “Tôi không thể gục ngã được. Tôi đã hứa với anh ấy... chỉ cần anh ấy tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy sẽ là tôi. Tôi không thể nuốt lời được...”