Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 236 : Chúng ta kết hôn đi!

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


“Cậu với Lam Tiêu có hiểu lầm gì à?” Cố Thiên Tầm dò hỏi.



“Không.” Giọng Dương Mộc Tây rất bình tĩnh.



“Mộc Tây, cậu đừng kích động. Hai người đâu phải là không có tình cảm chứ.” Cố Thiên Tầm kiên nhẫn khuyên cô.



Dương Mộc Tây cười khổ. “Thôi, chúng ta không nói đến chuyện này nữa, Sau này tính sau. Cậu yên tâm, chuyện của tiểu Quai mình đã suy nghĩ kỹ rồi.”



Nghe cô ấy nói vậy, Cố Thiên Tầm cũng không nói thêm gì nữa. Tắt điện thoại xong, cô bỏ vào túi xách, đẩy xe hàng đi dạo siêu thị, trong lòng vẫn mải nghĩ về chuyện của Mộc Tây.



Mua một ít những thức ăn mà Mộ Dạ Bạch thích ăn, lại nhớ đến anh lúc này vẫn đang ngủ, cô bèn thanh toán rồi vội vã trở về Lai Nhân.



Mở cửa bước vào nhà, anh vẫn nằm trên giường chưa tỉnh, Cố Thiên Tầm thở phào một hơi rồi mới nhẹ nhàng cho thức ăn vào tủ đá.



Thu dọn xong, nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, cô bèn cởi áo khoác ra, chui vào trong chăn nằm cạnh anh.



Bộ dạng anh khi say ngủ có cảm giác mê hoặc khó tả. Gương mặt xanh xao của anh giờ đã dần hồng hào hơn. Thân người gầy rộc của anh giờ đã có da có thịt hơn.



Trong lòng cô cảm thấy được an ủi. Chỉ là từ ngày mai sẽ bắt đầu hóa trị, cô lại không kìm lòng được mà lo âu.



Mong là cơ thể anh có thể chịu được.



Đang suy nghĩ thì một bàn tay thò sang ôm chặt cô khiến cô giật mình.



“Em đang nhìn gì thế?” Mộ Dạ Bạch lim dim hỏi, anh lật người, đè cô xuống dưới.



“Nhìn anh thôi.” Cô không ngần ngại bày tỏ tình cảm. Hai tay ôm lấy cổ anh đầy lưu luyến. “Anh ngủ ngon không?”



“Rất tốt. Còn em?”



“Em dậy lâu rồi, đi ra ngoài một vòng, mua khá nhiều đồ anh ăn được. Ngày mai em làm cho anh ăn.” Cố Thiên Tầm nói.



“Sao lại là ngày mai?”



“Em vừa nhận được điện thoại của Mộc Tây, bảo em với anh cùng ăn tối. Nghe kiểu cậu ấy nói chắc có cả mấy người Cố Đình Xuyên và Lý Vũ Sâm nữa.”



“Vậy sao?” Mộ Dạ Bạch nhỏm người dậy, với lấy điện thoại. Quả đúng là có tin nhắn của Lam Tiêu cùng với địa chỉ.



Cố Thiên Tầm bám lên vai anh nhìn theo, nghĩ đến chuyện của tiểu Quai, cô không nén được lại hỏi. “Anh biết chuyện giữa bọn họ không?”



“Ai cơ?” Cô hỏi một câu không đầu không đuôi khiến anh phải đoán. “Em nói chuyện Lam Tiêu và Mộc Tây phải không?”



Cố Thiên Tầm gật đầu, “Hôm nay Mộc Tây nói với em, cậu ấy định giao lại quyền nuôi tiểu Quai cho Lam Tiêu. Em nghĩ có lẽ giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó.”



“Anh chưa từng nghe Lam Tiêu nói đến chuyện này, nhưng có nghe Lam Tiêu nói lại lần trước chuyện anh đi Mỹ khiến cô ấy rất bức xúc về anh.”



“Lại còn không.” Cố Thiên Tầm ngồi thẳng dậy. “Ai bảo anh bỏ em lại để em một mình đáng thương!”
Nhưng, giờ đây...



Anh đã quết lên bức tranh u ám xám xịt của cuộc đời cô một vệt màu tươi sáng.



Chỉ cần có anh là đủ!



“Sau này em sẽ không còn cô đơn một mình nữa.” Mộ Dạ Bạch nhìn cô đầy chân thành, nói ra lời hứa.



Anh nắm tay cô, cùng vái lạy trước mộ ba lần.



Lúc xuống núi, Cố Thiên Tầm hỏi. “Anh có nói thầm gì với mẹ không?”



“Tất nhiên là có.”



“Anh nói gì vậy? Mau cho em biết đi.” Cô rất tò mò.



“Đã là nói thầm thì sao cho em biết được chứ.”



“Cho em biết với, nói một câu thôi cũng được, một câu thôi!” Anh càng không nói thì cô càng hiếu kỳ. Cô giở đủ mọi trò hết nhõng nhẽo nũng nịu đến dọa dẫm... để cạy miệng anh.



Mộ Dạ Bạch chỉ cảm thấy bộ dạng cô lúc này vô cùng đáng yêu.



Cuối cùng anh không chịu được nữa, đành đầu hàng. “Được rồi, được rồi, anh khai.”



Cô lập tức dỏng tai chờ đợi.



Mắt anh nhìn cô đầy chân thành. “Anh chỉ nói với mẹ là muốn cưới em làm vợ, mong mẹ có thể chấp nhận anh.”



Dưới làn tuyết trắng, Cố Thiên Tầm đứng lại, mỉm cười.



Những hạt tuyết trắng vương trên mi mắt, xinh đẹp động lòng người.



Mộ Dạ Bạch nhìn cô chăm chú.



“Có được không? Thiên Tầm.” Anh khẽ hỏi.



Cô xúc động gật đầu. “Em đồng ý lấy anh! Mộ Dạ Bạch, chúng ta kết hôn đi!”



Chúng ta, kết hôn đi!



Những từ cuối cùng, cô nói trong hạnh phúc vỡ òa.



Dưới chân núi tĩnh mịch, tiếng nói thốt lên trong hạnh phúc của cô làm cả vùng trời như bừng sáng, ấm áp.



Có tình yêu ở đây, đến cả tử thần và bệnh tật cũng bị đẩy lùi đi...