Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 237 : Cố gắng làm một đứa

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Vào đến thành phố, lúc ngang qua một cửa hàng tạp hóa, Cố Thiên Tầm bảo tài xế dừng xe lại.



“Em muốn mua gì à?” Mộ Dạ Bạch hỏi.



Cố Thiên Tầm khoác tay anh, đi vào trong cửa hàng tạp hóa.



Anh đội mũ lông, trên người mặc sơ mi và áo khoác dày, phong độ mê người như ngày thường, ở nơi công cộng như thế này lập tức trở nên thu hút vô số những ánh nhìn.



Nhưng đến khi nhìn thấy tay anh cầm một chiếc gậy thì những ánh mắt kia đều không khỏi tiếc nuối.



Cố Thiên Tầm cảm thấy xót lòng, cô thân mật dựa sát vào anh hơn một chút.



Anh vỗ nhẹ lên tay cô trấn an. “Không cần lo lắng, anh không yếu đến vậy đâu.”



Chỉ một cử động rất nhỏ của cô thôi, anh đều có thể cảm nhận được rõ ràng.



Cố Thiên Tầm cười nói: “Em không lo cho anh mà em lo cho bản thân mình cơ.”



“Em lo chuyện gì?”



“Hừm, anh xem, chúng ta vừa đi được một đoạn đã có bao nhiêu ánh mắt nhìn anh rồi! Không đến 10 cô thì chắc cũng 8-9 cô rồi. Anh thu hút như vậy, đi đến đâu cũng có người dán mắt vào, em lại chẳng lo anh bị người ta cướp mất à?”



Mộ Dạ Bạch nhéo mũi cô một cái, cười không nói gì.



Thật ra...



Trong lòng bọn họ đều rõ, có những người ông trời sắp đặt sẽ là của bạn. Dù có đi cả một vòng trái đất, vượt qua trăm núi ngàn sông, cuối cùng hai người cũng sẽ quay về bên nhau.



Bất cứ ai khác cũng không thể cướp được họ.



Cố Thiên Tầm quay sang một tiệm bán đồ trẻ con.



“Em định mua quà cho tiểu Quai sao?” Mộ Dạ Bạch hỏi.



“Vâng. Lâu rồi chưa gặp nó, cũng không biết dạo này nó thích gì.” Cố Thiên Tầm vừa nói vừa nhìn xung quanh.



“Cái này thế nào?” Mộ Dạ Bạch chọn một bộ mô hình ô tô.



Cố Thiên Tầm đang định lên tiếng thì nhân viên của tiệm đã lên trước nói. “Chọn đồ cho con của hai vị sao? Bé trai mấy tuổi rồi ạ?”



Cố Thiên Tầm thoáng sững người, bất giác nhìn sang Mộ Dạ Bạch.



Trong phút chốc, cả 2 cùng nghĩ đến đứa trẻ xấu số của mình.



Anh nắm chặt lấy tay cô như một sự an ủi không lời. Sự ấm áp từ bàn tay anh truyền đến khiến nỗi đau của cô như tan bớt đi, cô hiểu sự dằn vặt và tự trách của anh.



Cô khẽ mỉm cười, trả lời cô nhân viên. “Là con của bạn tôi, hơn 5 tuổi rồi. Cô giúp tôi chọn quà được không?”



“Cái này 2 vị thấy thế nào ạ? Đây là bộ xếp hình siêu nhân rất hot gần đây ạ. Các bé trai chắc chắn sẽ đều rất thích.”



“Vậy lấy cái này đi.” Mộ Dạ Bạch gật đầu, đưa thẻ cho nhân viên.



Có lẽ vì từng suýt có một đứa con nên cô bị món đồ chơi đó khiến cho trong lòng trào dâng tình mẫu tử.



Chiếc xe nôi màu hồng, chiếc giường trẻ con xanh nhạt, chiếc chăn nhỏ xinh xắn, chiếc mũ hình chú hổ con...



Cô cầm lên xem, lưu luyến không nỡ bỏ xuống.




Tình cảm là thứ phức tạp nhất trên đời, người ngoài cuộc chỉ có thể đứng ngoài mà theo dõi được thôi.



“Cậu gọi mọi người giúp mình đi, canh đã hầm xong rồi.” Dương Mộc Tây vừa nói vừa tắt bếp.



Cô đưa tay bưng nồi canh, nhưng không hiểu đầu óc đang suy nghĩ điều gì mất tập trung, không cẩn thận trượt tay một cái, “Cộp” một tiếng lớn, cả nồi canh rơi ụp xuống đất.



Mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi.



Toàn bộ canh nóng đổ ụp vào bàn chân đang đi dép lông của Dương Mộc Tây.



“Mộc Tây!” Cố Thiên Tầm lập tức lao đến, “Sao vậy? Cậu có sao không?”



Dương Mộc Tây bị bỏng bất ngờ đến mức không nói nên lời, chỉ bám vào thành bếp.



Một giây sau...



Một bóng người lao vào trong bếp như một cơn gió. Là Lam Tiêu!



Nhìn thấy cảnh tượng trong bếp, mặt anh lập tức tái xanh.



Không nói không rằng chỉ lao đến ôm bổng Dương Mộc Tây lên.



Dương Mộc Tây kinh ngạc nhìn anh, hai tay theo bản năng bám lấy cổ anh.



Đôi môi anh mím chặt lại, không kiềm được mà phát hỏa. “Làm cái gì vậy hả? Muốn nổ tung bếp ra à?”



Vì chuyện của con trai, trong lòng Dương Mộc Tây đã uất ức rồi, thêm chuyện bị bỏng nữa không khác gì thêm dầu vào lửa, giờ còn bị Lam Tiêu mắng, cô càng cảm thấy tủi thân hơn.



“Anh cáu cái gì chứ?” Cô không nhịn được nữa đấm vào vai anh. “Nốt lần này thôi! Sau này sẽ không bao giờ vào bếp của anh nữa!”



Lam Tiêu sững người, ánh mắt nhìn cô bỗng lặng đi.



Cổ họng như nghẹn đắng lại.



Hồi lâu anh mới nói. “Anh đưa em đi bệnh viện.”



Giọng anh bỗng chốc mềm đi nhiều.



Dương Mộc Tây càng cảm thấy trong lòng chua xót, dưới ánh mắt của mọi người cô cũng không muốn làm to chuyện thêm ra, chỉ nói: “Không cần đâu, nhà còn bao người như vậy, đừng bỏ lại mọi người đi như thế. Anh đưa tôi vào trong phòng tôi xem qua vết thương đã.”



“Đã thành ra như vậy rồi còn lo người khác làm gì chứ? Mặc kệ bọn họ tự giải quyết với nhau.” Lam Tiêu không thèm bận tâm người khác nữa, cứ thế bế cô đến thẳng bệnh viện.



Kết quả cả nhà đều bị bỏ lại.



Sự thật ra lúc trong bếp xảy ra “thảm án”, Mộ Dạ Bạch cũng lập tức chạy vào.



Nhưng anh đi lại không thuận tiện nên chậm hơn Lam Tiêu vài bước



Đến khi Lam Tiêu đi ra rồi, anh túm lấy Cố Thiên Tầm hỏi dồn. “Em thật sự không bị bỏng chỗ nào chứ?”



“Anh yên tâm, lúc đấy em đứng rất xa, đến một giọt cũng không bắn vào người.”



Mộ Dạ Bạch nhìn cô khắp một lượt, thấy không sao thật mới thở phào một tiếng.



Cố Thiên Tầm nhìn theo hướng Lam Tiêu đưa Dương Mộc Tây di, chỉ lặng lẽ lắc đầu. Xem ra giữa hai người họ không chỉ đơn thuần là “có tình cảm” không thôi.