Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 238 : Ngày tháng yên bình

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Cuối cùng hai chủ nhân của bữa tiệc đã biến mất cùng nhau, để lại đám khách tự xử.



Cố Thiên Tầm thu dọn lại tàn cục trong bếp, cô gái đi cùng Lý Vũ Sâm cũng đến giúp một tay, đổ thức ăn ra đĩa.



“Hóa ra em cũng biết làm bếp à.” Cố Thiên Tầm cười bắt chuyện với cô.



Lúc này cô bé đang cầm chiếc thìa xới cơm, nghe thấy Cố Thiên Tầm nói vậy, cô quay sang cười ngượng. “Em không giống Tô tiểu thư, từ nhỏ em lớn lên trong gia đình nghèo, em và những người như Lý tiên sinh vốn là hai thế giới khác nhau.”



Tuy còn khá ít tuổi nhưng cô bé nói năng rất cẩn thận, lễ phép.



Cố Thiên Tầm ngạc nhiên nhướn mày, hỏi. “Lý tiên sinh?”



Cô bé không nói gì nữa, cúi đầu quay về làm tiếp việc đang dở, cũng không biết đang nghĩ gì.



“Phải rồi, em tên gì?”



“Dương Nguyệt, chị gọi em tiểu Nguyệt là được ạ.” Đối phương khẽ giới thiệu.



Cố Thiên Tầm gật đầu, nói: “Chị tưởng em là bạn gái của Lý Vũ Sâm, xem ra là chị hiểu lầm rồi.



Nếu là bạn gái chắc sẽ không gọi nhau khách sáo xa lạ như vậy.



Mắt Dương Nguyệt thoáng qua vẻ buồn bã, sau đó cô bé đột nhiên lên tiếng. “Thực ra em đã có bạn trai rồi...”



Cố Thiên Tầm kinh ngạc, không biết nên nói tiếp câu gì.



Cho dù cô bé đó và Lý Vũ Sâm không phải người yêu thì quan hệ giữa hai người rõ là có phần không đơn giản.



Hơn nữa Lý Vũ Sâm có vẻ rất thích cô ấy, cô ấy chắc cũng biết điều đó.



Có cơ hội như vậy bày ra trước mắt, cô ấy không từ chối, vậy chẳng phải một sự ngầm chấp thuận sao?



Thấy Cố Thiên Tầm im lặng hồi lâu, Dương Nguyệt cười nhẹ. “Có phải chị rất coi thường người như em không? Em làm vậy cũng coi như bắt cá hai tay rồi...”



“Không phải vậy đâu, chị nghĩ mỗi người lý giải và định nghĩa tình cảm không giống nhau.” Cố Thiên Tầm cười, lắc đầu. “Giống như chị...”



Ánh mắt cô nhìn qua khung cửa sổ phòng bếp, hướng về phía ngoài phòng khách nơi có bóng người quen thuộc đó, nét mặt dịu dàng. “Chị nghĩ tình cảm dành cho mỗi người đều có hạn, chị sợ tình cảm mình dành cho anh ấy không đủ. Vì vậy chỉ cần một người là đủ rồi.”



“Em không yêu anh ấy.”



Cố Thiên Tầm lặng người. “Em nói Lý tiên sinh sao?”



“Vâng, em không yêu anh ấy, nhưng em cần anh ấy.” Dương Nguyệt xới xong bát cơm cuối cùng, đậy nắp lại, rồi nói thêm một câu. “Nói đúng hơn là em cần tiền của anh ấy. Để có được càng nhiều tiền, em không ngại việc giả vờ yêu anh ấy...”



Cố Thiên Tầm bị lời nói thật đến phũ phàng đó làm cho sững sờ đến mức không nói nên lời.



Trong lòng cô không tránh khỏi cảm giác hiếu kỳ, nhưng dù gì đây cũng là chuyện riêng của người khác, nên cô biết ý không hỏi thêm nhiều.



Dương Nguyệt như thể tìm được một người tâm sự rất hợp lòng, còn định nói tiếp nhưng chợt tiếng của Tô Thanh lảnh lót vang lên.



“Có cần em giúp gì không?”



“Đã xong cả rồi, ăn cơm thôi.” Cố Thiên Tầm nói.



“Trước giờ em chưa từng vào bếp, đừng làm bọn họ vướng tay vướng chân nữa.” Cố Đình Xuyên đúng lúc chen vào.



“Anh đừng có mà coi thường em!” Tô Thanh rất không vui.



“Là cậu ấy lo em đụng cái nọ xọ cái kia hoặc bị bỏng thôi.” Lý Vũ Sâm cũng bước đến liếc Cố Đình Xuyên một cái, nhìn thấu tâm can anh ta.



Cố Đình Xuyên đá chân anh ta một cái ra hiệu im miệng.



Tô Thanh nhìn sang Cố Đình Xuyên, hỏi. “Thật vậy sao?”



Cô hỏi một cách thẳng thắn, mắt ánh lên tia hy vọng. Rõ ràng rằng cô đang đợi một câu trả lời, đến cả Lý Vũ Sâm và Mộ Dạ Bạch cũng nhìn sang Cố Đình Xuyên.
“Thế còn ném tuyết thì sao?”



Cố Thiên Tầm kinh ngạc trong giây lát, còn chưa kịp phản ứng gì thì mặt đã lạnh toát.



Anh lùi lại vài bước, một quả cầu tuyết phi đến.



Không quá mạnh, anh khống chế lực rất tốt, nhưng cũng đủ để cô rùng mình một cái.



Cô định thần lại, thấy anh cười rạng rỡ đứng từ xa nhìn cô.



“Là anh chọc em trước đấy nhé, em không khách sáo nữa!” Cố Thiên Tầm cũng vơ lấy một quả cầu tuyết đuổi theo anh.



Hai người lập tức trở thành một trận chiến tơi bởi.



Thiên Tầm không dám đuổi quá gần anh, sợ anh ngã. Anh cũng không dám ném cô quá mạnh sợ làm đau cô.



Kết quả của trận hỗn chiến là hai người nói cười ôm lấy nhau ấm áp.



Mộ Dạ Bạch ôm lấy cô, hai người lăn tròn trên tuyết. Cô nằm đè lên ngực anh.



“Anh không sao chứ?” Hai người đùa đến mức thở hồng hộc, mặt cô đỏ ửng lên vì lạnh.



“Không thể tốt hơn.” Mộ Dạ Bạch trả lời cô. Cả hai cùng nhìn nhau cười.



“Chúng ta dậy thôi?” Cố Thiên Tầm hỏi anh.



Anh khẽ dùng ngón tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trên gương mặt cô, đôi mắt chăm chú nhìn cô.



Ánh mắt anh phản chiếu ánh tuyết càng long lanh hơn. “Bắt đầu từ ngày mai... có lẽ anh sẽ trở nên rất thảm, em có phiền vì anh không?”



Tim cô thắt lại, lập tức lắc đầu, như thể lo rằng anh không tin, cô nắm lấy tay anh. “Dạ Bạch, những lúc đau khổ tuyệt vọng nhất chúng ta cũng đã cùng nhau vượt qua rồi, lẽ nào sau này còn lo không đi tiếp được nữa hay sao?”



Cho đến giờ hồi tưởng lại, cô vẫn không dám nghĩ lại cái cảnh lúc anh bị đẩy vào phòng phẫu thuật ngày hôm đó.



Tuy rằng ca phẫu thuật đã rất thành công nhưng không ai biết được anh có thể tỉnh lại hay không.



Vì vậy...



Mấy chục giờ đồng hồ đó, cô thậm chí còn không thể chợp mắt dù chỉ là một phút.



Đến cả mấy người Lam Tiêu trông chừng ở đó còn không cố thủ nổi nữa, mà cô vẫn kiên trì đợi.



Mấy chục tiếng đồng hồ tuy rằng nghe thì có vẻ rất ngắn nhưng đối với cô lại là sự khổ sở và đợi chờ mòn mỏi.



Kết quả...



May mà giờ khắc anh tỉnh lại, cô đã ở đó!



Người mà anh nhìn thấy đầu tiên chính là cô!C



Trong khoảnh khắc anh mở mắt ra đó, Cố Thiên Tầm vui mừng đến rơi lệ, suýt nữa cô đã khóc ngất đi. Sau này khi Mộ Dạ Bạch tỉnh lại nói, ngày hôm đó bị cô dọa cho sợ chết khiếp, tưởng là linh hồn mình đã thăng thiên.



“Em sẽ rất vất vả.” Mộ Dạ Bạch nhìn cô đầy xót xa.



“Em không quan tâm.” Cố Thiên Tầm trả lời anh.



Anh khẽ đặt lên môi cô một cái hôn nhẹ.



“Chúng ta về nhà thôi!” Cố Thiên Tầm bò dậy khỏi người anh, sau đó đưa tay kéo anh dậy.



Mặt đất tuyết phủ in bóng hai người.



Bọn họ nắm chặt tay nhau, cùng dựa vào nhau...