Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 241 : Hồi kết

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Phong Dĩnh không kịp đề phòng, vừa đặt chân xuống đất còn chưa kịp đứng vững, suýt nữa ngã vào đống tuyết, cô vội bám vào áo Cảnh Nam Kiêu, trách móc. “Tôi giờ đang là người nửa tàn tật đấy nhé.”



Cảnh Nam Kiêu lúc này mới giật mình, khẽ “ừm” một tiếng.



Nhìn sang Cố Thiên Tầm rồi lại nhìn dáng vẻ tiều tụy của Tần Tư Lam, trong lòng anh bỗng chốc trở nên phức tạp.



Cố Thiên Tầm bước lại gần anh trước. “Sao anh cũng ở đây vậy?”



“Anh... vừa nãy cô ta ngã vào đống tuyết vì vậy anh mới cõng cô ta.” Cảnh Nam Kiêu giải thích.



Ánh mắt của Phong Dĩnh nhìn vào Cố Thiên Tầm vài giây ngắn ngủi rồi nhìn sang Tần Tư Lam cách đó vài mét.



“Đây là Thiên Tầm, còn bên kia là... Tư Lam.” Cảnh Nam Kiêu giới thiệu với Phong Dĩnh.



“Tôi biết.” Phong Dĩnh cười. “Một người là vợ cũ, còn một người là bạn gái cũ của anh.”



Trực giác của cô khiến Cảnh Nam Kiêu sững sờ, nét mặt Cố Thiên Tầm ngược lại rất bình thàn. “Mọi người nói chuyện đi, Dạ Bạch chắc cũng sắp xong rồi, tôi phải đi xem thế nào đã.”



Cố Thiên Tầm gật đầu với Phong Dĩnh một cái, coi như cáo biệt.



Nhìn theo bóng dáng cô, Cảnh Nam Kiêu bỗng thấy tim mình thắt lại, anh giơ tay túm lấy cô. “Thiên Tầm, thật sự anh và cô ta...”



Cố Thiên Tầm không hề bỏ qua biểu cảm của Phong Dĩnh lúc này.



Đôi mắt đen láy xinh đẹp của Phong Dĩnh bỗng thoáng qua một tia lạnh lẽo, dù rất ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức có lẽ chính bản thân cô ấy cũng không phát giác ra.



“Nam Kiêu!” Cố Thiên Tầm ngắt lời anh.



“Hay ba người cứ nói chuyện với nhau đi, bệnh viện còn có việc, tôi đi trước đây.” Phong Dĩnh cười xòa, huơ huơ tay với Cố Thiên Tầm, cười tươi rói. “Bye bye.”



Chân cô ấy bị trẹo khá nặng, lại đi đôi giày gót nhọn, tập tễnh bước đi đầy khó nhọc.



Ánh mắt Cảnh Nam Kiêu nhìn theo bóng cô, môi mấp máy định dặn dò gì đó nhưng cuối cùng vẫn quay đầu lại, không nói gì.



“Thiên Tầm, anh và cô ấy chỉ là bạn thôi.” Giọng anh rất khẽ vừa như giải thích lại vừa như phân trần.



Cố Thiên Tầm bất giác nhìn sang Tần Tư Lam.



Dưới gió tuyết dày, trong mắt Tần Tư Lam càng nhói lên tia nhìn thương cảm.



Cô ta ngây ra nhìn Cảnh Nam Kiêu, khóe mắt lóe lên không biết là nước mắt hay là sợi tuyết vô tình rơi vào.



Cố Thiên Tầm rụt tay lại, giọng nghiêm trang. “Anh và Tần Tư Lam nói chuyện đi, có thể nhận thấy là cô ta vẫn còn rất yêu anh.”



Cảnh Nam Kiêu cúi xuống nhìn bàn tay lạc lõng giữa không trung của mình, hồi lâu không nói gì.



Có một tình yêu mà cả hai đã để vuột mất. Có lẽ chỉ có thể nói rằng nó không phải duyên phận của hai người...



“Hôm khác em đến thăm bố anh. Đến lúc đó chúng ta ăn cơm cùng nhau được không?”



Dường như phát giác ra tâm trạng hụt hẫng của anh, Cố Thiên Tầm nói thêm một câu rồi mỉm cười.



“Vậy cũng được.” Cảnh Nam Kiêu cho tay vào túi áo, nhìn sang Tần Tư Lam. “Có lẽ anh cũng nên nói chuyện thẳng thắn với cô ta.”



“Vậy em đi trước đây.”



Lần này Cảnh Nam Kiêu không ngăn cô lại nữa.



Cô bước đi vài bước rồi ngoảnh đầu lại.




“Đinh đóng cột?”



“Hôm nay tôi ở trong phòng bệnh nghe Cố Thiên Tầm nói đợi mừng thọ bà nội xong bọn họ sẽ kết hôn. Cô nghĩ giờ mình còn làm được gì nữa?”



Tần Tư Lam nói xong, Hoắc Thanh Uyển cười ha hả. “Cô có thể giương mắt nhìn Cố Thiên Tầm hạnh phúc như vậy à?”



Tần Tư Lam khựng người lại một lúc rồi quay đầu nói: “Phải, chỉ cần cô ta không ở bên Cảnh Nam Kiêu thì sau này cô ta hạnh phúc ra sao chẳng liên quan gì đến tôi cả!”



Tần Tư Lam nói xong quay người đi thẳng, còn lại một mình Hoắc Thanh Uyển đứng trong gió tuyết...



.............



Ngày mừng thọ lão phu nhân cũng là tròn 50 năm ngày thành lập khách sạn Hoàn Vũ, đương nhiên được tổ chức rất long trọng.



Lão phu nhân cũng đã về nước trước ngày đó, ở trong biệt thự trung tâm thành phố. Vừa về một cái bà đã gọi Thiên Tầm và Mộ Dạ Bạch cùng đến biệt thự ở cùng bà.



Tất nhiên cũng có cả ông Mộ Trung Thiên.



Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, mối quan hệ giữa Mộ Dạ Bạch và ông Mộ Trung Thiên cũng được cải thiện rõ rệt.



Tuy đối với Mộ Dạ Bạch mà nói thì chuyện hồi nhỏ trong một đêm bị xóa sạch là điều không thể nhưng hai người vẫn có thể ngồi ăn chung một bàn.



Tối hôm trước ngày đại thọ, cả bốn người cùng ngồi ăn với nhau.



Ông Mộ Trung Thiên hỏi Mộ Dạ Bạch. “Hoắc gia muốn nhận chuyện kinh doanh lần này con thấy sao? Lần trước nhà họ Hoắc đã giở trò sau lưng khiến tập đoàn Á Minh chúng ta phải đền oan một món tiền lớn, niệm tình chuyện lần trước của con nên ta không làm đến cùng.”



Chuyện lần trước tất nhiên là ám chỉ chuyện Mộ Dạ Bạch hủy hôn.



“Cứ để cho Hoắc Thị nhận đi. Con có cài người vào quản lý cao cấp của họ. Vốn quay vòng của Hoắc Thị không ghê gớm như người ngoài vẫn tưởng, luôn phải tự mình dàn xếp bên trong nữa.” Mộ Dạ Bạch ngừng một lát, ngẩng đầu nói với ông Mộ. “Con đã làm việc qua với ngân hàng rồi.”



“Nếu không có vốn quay vòng của ngân hàng, Hoắc Thị...”



“Được rồi, đang ăn cơm lại cứ bàn chuyện công việc thế?” Lão phu nhân xen vào, nhìn sang Mộ Dạ Bạch. “Cháu cũng thật là. Không lo chăm sóc bản thân cho tốt đi còn quản chuyện công việc gì nữa chứ? Giờ chuyện quan trọng nhất của cháu là hồi phục sức khỏe.”



Cố Thiên Tầm gắp một gắp thức ăn cho lão phu nhân, nói: “Bà nội yên tâm, có cháu trông chừng Dạ Bạch mà! Anh ấy không đến khách sạn, chỉ gọi video call ở nhà thôi.”



“Vậy thì được. Đừng lao lực quá, giờ cháu đâu phải chỉ có một mình. Sắp tới còn phải kết hôn với Thiên Tầm nữa.”



Câu cuối của lão phu nhân vừa nói xong, Cố Thiên Tầm và Mộ Dạ Bạch cùng nhìn nhau mỉm cười.



Ông Mộ ngồi đối diện cũng cười theo.



Mộ Dạ Bạch phấn khởi đáp. “Tuân lệnh! Bà nội dạy phải ạ!”



“Còn một chuyện nữa...” Đôi đũa của lão phu nhân ngừng lại, nhìn sang Mộ Dạ Bạch rồi lại nhìn con trai. “Mấy ngày nay Tư Lam có đến tìm ta.”



Ánh mắt ông Mộ khá lúng túng, nhìn sang con trai có phần không tự tin.



“Ta nghĩ là không nói thì mọi người cũng biết là vì chuyện gì. Trước đây không chịu nhận nó ít nhiều cũng là vì nghĩ cho tâm trạng của mẹ Dạ Bạch, giờ bệnh tình mẹ nó đã như này rồi, đến Thiên Tầm cũng đã vào Mộ gia rồi, ta nghĩ chuyện nhận nó về nhà cũng không phải là không thể nào. Máu mủ nhà họ Mộ không thể cứ để nó lưu lạc bên ngoài được, ta cũng già rồi không biết còn sống thêm được bao nhiêu năm nữa.”



Nói đến đây, lão phu nhân ngừng lại một chút nhìn sang cháu trai. “Dạ Bạch, cháu thấy ý của bà thế nào?”



Ông Mộ nhìn sang con trai, tâm trạng đầy phức tạp.



Một mặt ông tất nhiên là muốn nhận lại con gái, điều này ông đã từng hứa với nó cũng đã hứa với mẹ nó. Nhưng mặt khác lại sợ vì chuyện này mà mối quan hệ vừa được dịu đi giữa ông và con trai lại gay go như trước.



Vì vậy chuyện lẽ ra ông nên nói mà ông vẫn nhẫn nhịn.