Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 242 : Hồi kết

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


“Con không có ý kiến gì, chuyện này mọi người tự quyết là được.”



Thật như chấn động bầu trời, không ai ngờ Mộ Dạ Bạch lại trả lời như vậy.



Điều này nằm ngoài tưởng tượng của ông Mộ và lão phu nhân. Hai người vừa biểu thị nghi ngờ nhìn anh, vừa cảm thấy chuyện này chắc chắn không hề đơn giản như vậy được.



Mộ Dạ Bạch bị nhìn chằm chằm thì cảm thấy không thoải mái, anh buông đũa xuống, nhìn thẳng vào lão phu nhân rồi quay sang và dừng lại trên mặt ông Mộ Trung Thiên.



“Hai người muốn nhận nó về Mộ gia, con đồng ý. Ngày mai là đại thọ 80 tuổi của bà nội, tất nhiên là cần đoàn tụ đông đủ rồi. Ngày mai có thể đồng thời công nhận thân phận của nó cũng được!”



Ông Mộ và lão phu nhân cùng quay sang nhìn nhau, ánh mắt mừng rỡ.



Anh trở nên dễ nói chuyện như vậy cũng khiến mối lo trong lòng họ như được giải tỏa.



“Được, cháu có thể nghĩ như vậy là tốt quá rồi.” Lão phu nhân thở phào, nhìn sang Thiên Tầm. “Đây là công của cháu phải không?”



Cố Thiên Tầm nhìn Mộ Dạ Bạch. “Là tự anh ấy nghĩ thông suốt ạ.”



“Nghĩ thông được thì tốt.”



“Nhưng cháu có một điều kiện.” Mộ Dạ Bạch lại lên tiếng.



“Ừm, cháu nói đi. Chỉ cần làm được thì bà với bố cháu sẽ đều đồng ý với cháu.”



Mộ Dạ Bạch ngừng lại một lúc, nói với ông Mộ Trung Thiên. “Bác sĩ nói mấy ngày này mẹ con có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Con hy vọng sau khi đại thọ của bà qua đi thì bố đi thăm mẹ.”



Ngừng một lúc, anh bổ sung thêm một câu. “Dù chỉ là vì con.”



Ông Mộ không suy nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý. “Ta biết rồi.”



“Đây cũng là một tin tốt.” Lão phu nhân thốt lên.



.............



Sau khi ăn cơm xong, tiệm đặt may lễ phục đã mang lễ phục của mọi người đến, còn có cả trang phục theo lối cổ thời Đường của lão phu nhân.



Đúng lúc lão phu nhân định vào thử lễ phục thì chuông cửa reo lên.



Người giúp việc chạy ra mở cửa, lão phu nhân cũng đặt trang phục trên tay xuống một bên, gọi Cố Thiên Tầm đi cùng bà ra phòng khách.



Dưới lầu, ông Mộ cùng Mộ Dạ Bạch đang ngồi trong phòng khách đợi lão phu nhân thử đồ xong đi ra.



Lúc này nghe thấy tiếng chuông cửa, ông Mộ đứng dậy trước.



“Có phải lão Trương về rồi không?” Lão Trương là lái xe của lão phu nhân.



“Lão phu nhân có khách ạ.” Người giúp việc vào thông báo, quay người liền thấy lái xe đẩy xe lăn bước vào.



Trên xe lăn là cậu thanh niên khôi ngô tuấn tú, sau lưng còn có một cô bé, cô bé đó là người chăm bệnh mà Mộ gia chọn cho cậu.



So với lần đầu sau khi về nước Cố Thiên Tầm đi thăm cậu thì cậu có vẻ gầy hơn một chút, tóc cắt đầu đinh ngược lại càng khiến cho cậu trông thanh tú, gọn gàng hơn.



“Thiên Hàn?” Mộ Dạ Bạch đứng dậy.



“Là bà nội bảo lão Trương đi đón nó về.” Ông Mộ nói.



Lão phu nhân hiền từ nói. “Ngày mai là một ngày tốt lành, mọi người cùng đoàn tụ bên nhau.”



Cố Thiên Tầm buông tay khỏi lão phu nhân, chạy lên ôm lấy Thiên Hàn.
Lão phu nhân thử xong đồ, đi ra, Cố Thiên Tầm sang phòng Cố Thiên Hàn, hai người nói chuyện một lúc, cô lại dặn dò cậu.



Dặn cậu ở bên đó phải mặc nhiều quần áo ấm, ăn nhiều thêm.



Thỉnh thoảng những cảm xúc lại không kìm nén được mà bộc lộ ra khiến cô chợt muốn đón cậu về.



Cố Thiên Hàn tất nhiên không đồng ý. “Chị, chị đừng hại em bỏ dở giữa chừng, em cảm thấy bên đó rất tốt, bác sĩ y tá đều rất quan tâm chăm sóc em.”



“Tiểu Cảnh chăm sóc em thế nào?”



“Rất chu đáo, chị cũng thấy rồi đấy, cravat thắt đẹp không?” Cố Thiên Hàn chỉ vào cavat trên cổ mình.



Cố Thiên Tầm cười trêu chọc. “Xem em khen cô bé đó không ngớt lời kìa, không phải là... hử?”



“Giờ chị hạnh phúc rồi liền muốn làm bà mối, thắt dây tơ hồng lung tung phải không?”



“Thắt tung lung gì chứ, em cũng không còn nhỏ nữa. Hơn nữa cô bé đó xinh xắn lễ phép, nhìn đã thấy đáng yêu rồi.”



“Em không muốn kết hôn, em sẽ bám lấy chị cả đời.”



“Mẹ mà nghe thấy có mà đập em một trận không biết chừng.” Cố Thiên Tầm nhăn mặt, đập nhẹ vào vai cậu.



Cố Thiên Hàn chỉ cười, không nói gì.



Dù rằng cậu chưa từng biểu lộ ra trước mặt Thiên Tầm bất cứ tâm trạng nỗi lòng tự ti về bản thân bao giờ nhưng chuyện đó cũng không thể thay đổi được sự thật rằng đôi chân cậu không thể đi lại cử động được, giờ lại còn bị nhiễm độc.



Cậu nghĩ...



Chỉ cần là bất cứ cô gái bình thường nào cũng đều sẽ không ưng mình. Cho dù họ có chấp thuận đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là nhất thời, còn đến chuyện yêu đương, kết hôn thì lại là chuyện khác.



Đang nói thì bỗng có tiếng gõ cửa.



Người giúp việc thò đầu vào nói. “Cố tiểu thư, cậu cả đang tìm cô ở trên lầu, cô có định lên không ạ?”



“Được, tôi biết rồi, cảm ơn.”



Cố Thiên Tầm đáp lời xong cô giúp việc bèn lui ra.



“Chị mau đi đi, đừng để anh rể đợi lâu.”



“Còn gọi “anh rể”?”



“Gọi “anh rể” thấy thích hơn.”



“Thôi được, em thấy thích gọi thế nào thì gọi.” Cố Thiên Tầm đứng dậy. “Vậy chị đi lên đây, cần gì thì cứ gọi chị, biết chưa?”



Trước khi đi, cô vào sờ thử chăn đệm xem có đủ dày không.



Cảm giác khá ấm rồi mới yên tâm đi ra.



..........



Vừa bước vào phòng ngủ, đúng lúc Mộ Dạ Bạch đang mặc áo swo mi đứng trước gương.



Chiếc áo sơ mi đen khoác trên người anh để lộ ra những đường nét cơ thể hoàn hảo, nhìn bóng lưng anh thôi cũng khiến Cố Thiên Tầm tim đập mạnh.



Cô đóng cửa lại, đặt hộp trang sức xuống, khẽ khàng bước lại gần. “Tìm em có việc gì không?”