Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 248 : Chuyện kết hôn, không thể quên

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Anh ôm chặt lấy lưng cô, siết chặt, ánh mắt như muốn nuốt chửng lấy cô.



“Trước là hủy hôn, sau là về muộn, lại còn uống rượu với – chồng – cũ!” Ba từ cuối anh nghiến răng nhấn mạnh.



Mỗi “tội trạng” bị nêu ra này đều là “trọng tội”.



Cô cắn môi, không nói gì.



“Sao không nói gì?” Anh càng nhíu mày chặt hơn.



Cô vội quay mặt đi, Mộ Dạ Bạch nắm chặt lấy cằm cô, xoay cô lại để cô nhìn thẳng vào mắt mình.



“Thiên Tầm, em đừng giữ trong lòng nữa, hãy nói chuyện thẳng thắn với anh.” Giọng nói anh chất chứa đầy sự khổ sở và dồn nén.



Bộ dạng cô cắn môi dưới rất chi là tội nghiệp.



Anh nói vậy, cô cũng dịu đi, mềm lòng. Cô nhìn anh một cái. “Anh vào phòng trước đi, bên ngoài lạnh. Đừng để vừa ra viện đã bị cảm lạnh.”



Cũng được.



Mộ Dạ Bạch nắm chặt tay cô, kéo cô vào phòng.



Ông Mộ Trung Thiên còn chưa ngủ, nhìn thấy hai người họ, bèn hỏi. “Về rồi à?”



“.....” Cố Thiên Tầm lúng túng, mình giận dỗi trẻ con lại khuya vậy mới về, còn uống rượu nữa, giờ không biết nói sao cho phải.



“Bố nghỉ sớm đi ạ. Con đưa Thiên Tầm lên lầu đây.” Mộ Dạ Bạch khoác vai cô đi lên.



“Vậy bọn con đi trước đây ạ. Chúc bác ngủ ngon.” Cố Thiên Tầm cũng vội vàng nói.



............



Mộ Dạ Bạch mở cửa ra rồi lôi cô vào, ép bên cạnh cửa.



Anh dán chặt người vào cô, mắt nhìn chằm chằm.



Cố Thiên Tầm cũng nhìn vào anh hồi lâu, cô uống rượu nên mặt đỏ bừng bừng, có vẻ mặt cô lúc này xinh đẹp lạ thường.



Không ai nói gì, cô đột nhiên dang tay quàng lên cổ anh.



Anh nhíu mày.



Hơi thở nồng ấm phả đến, cô đặt lên môi anh nụ hôn.



Đây hẳn là một sự mời gọi rõ ràng!



Anh đã rất lâu rồi chưa được động vào cô!



Mộ Dạ Bạch nắm chặt tay cô, trầm tư nói. “Thiên Tầm...”



Anh khẽ gọi một tiếng, chiếc lưỡi mềm mại của cô tiến vào miệng anh, cuốn lấy lưỡi anh.



Anh cảm giác da đầu mình như căng ra.



Hai tay vòng lấy ôm chặt eo cô, áp cô vào tường, từ bị động chuyển sang chủ động hôn cô say đắm.



Bàn tay anh dễ dàng luồn vào nơi sâu nhất trong áo cô.



Ngón tay khẽ gẩy nhẹ một cái khiến chiếc áo lót của cô bung ra.



Anh hôn tiếp, đến khi chạm phải một vị mặn chát, lạnh lạnh.



Động tác của anh khẽ dừng lại, anh hơi lùi ra sau, trầm mặc nhìn cô.



Cô đang khóc, cúi đầu xuống, tay nắm chặt mép áo anh không buông.



“Thiên Tầm?”



Anh thử gọi một tiếng.


Lão phu nhân ngồi ở ghế sau cũng đi xuống khỏi xe. “Dù thế nào thì cũng vào trước đã.”



Bà nhìn gương mặt con dâu đang đầm đìa nước mắt. “Biết lỗi mà sửa sai là chuyện tốt, nhưng cũng phải khám bệnh, bệnh không thể không chữa con à.”



Cuối cùng, bà Hạ đã quay trở lại bệnh viện.



Tất cả mọi chuyện đến cuối cùng cũng đã có cái kết tốt nhất.



Mọi chuyện qua đi được 40 ngày thì đến ngày thất tịch. Lễ tình nhân.



Cố Thiên Tầm đang làm việc ở công ty Lan Điền, cô cùng đồng nghiệp thảo luận một dự án mới ở công ty thì bỗng...



“Thiên Tầm, có người tìm cô kìa!” Sếp Ngô gõ cửa phòng họp, gọi cô.



Cô không ngẩng đầu lên.



Dương Mộc Tây nhìn sang cô một cái, lúc này mắt cô mới rời khỏi tài liệu để ngước lên. Nhìn thấy người đứng trước cửa, cô kinh ngạc thốt lên.



“Sao anh lại đến đây?”



“Có chuyện tìm em.” Đến tìm cô, không ai khác chính là Mộ Dạ Bạch. Anh nhìn đống tài liệu trong tay cô, biết rồi còn hỏi. “Em bận không?”



Cố Thiên Tầm còn chưa kịp trả lời thì Ngô Ca lập tức cười. “Không bận, không bận gì, Thiên Tầm, cô mau ra đi.”



“Sếp, dự án này tôi vừa...”



“Chuyện đại sự đăng ký kết hôn, cô còn lấn cấn dự án gì nữa chứ. Giao việc đang làm dở cho Mộc Tây, cô mau đi với Mộ tổng đi.”



Đăng ký kết hôn?



Dương Mộc Tây khẽ nhéo cô một cái. “Sao cậu không nói gì với mình?”



Cô nói đầy oan uổng: “Chính tớ cũng không biết cơ.”



Cô vội đặt tài liệu xuống, cười rạng rỡ bước ra.



Trong phòng hội nghị, những đồng nghiệp khác đều lên tiếng nịnh. “Mộ tổng, anh đến đây rồi thì chúng tôi có được ăn kẹo mừng không vậy?”



“Tôi muốn có sô cô la!”



“Có hết có hết! Ở phòng làm việc của tôi, lát nữa tôi đi phát cho mọi người.” Sếp Ngô trả lời hộ anh.



Cố Thiên Tầm bước về phía Mộ Dạ Bạch, Mộ Dạ Bạch nắm chặt lấy tay cô.



Cô khẽ mỉm cười, anh quay sang nói với Ngô Ca. “Tôi đem người đi đã, lát nữa mang về trả công ty.”



“Không sao, không sao ạ. Đã là người của Mộ tổng rồi thì anh muốn dùng bao lâu cũng được.”



Cố Thiên Tầm á khẩu.



Sao lời nói này nghe có vẻ kỳ quặc dữ vậy?



Hai người đi rồi, để lại cả một phòng những người đang ngưỡng mộ chết được.



Dương Mộc Tây nhìn theo bóng họ, vui thay cho hai người, đồng thời cô cũng không tránh khỏi có chút sầu cảm.



Tất cả các cặp đôi đều dần dần được hưởng trái ngọt, còn người đàn ông của cô giờ này lại đang ở đâu?



...............



Lên xe xong, Mộ Dạ Bạch thắt dây an toàn cho cô, cô còn cười. “Đã lâu vậy rồi em tưởng anh đã quên mất luôn chuyện kết hôn rồi chứ.”



Nửa năm.



Nửa năm nay, vụ án của mẹ cứ vướng bận lấy tâm trí anh.



Tâm trạng anh không vui, vì vậy anh không nhắc chuyện kết hôn, cô cũng không nhắc đến.



“Chuyện đại sự như vậy, chỉ có em mới quên thôi.” Mộ Dạ Bạch vừa nói chuyện với cô vừa quay đầu xe.