Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 249 : Kết hôn và có thai

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


“Chuyện quan trọng như thế này, chỉ có em mới quên được.” Mộ Dạ Bạch vừa nói với cô vừa quay đầu xe.



Một tay anh lái xe, một tay nắm tay cô.



Sau thời gian hóa trị lâu như vậy, trên đầu anh cũng đã mọc tóc lại rồi.



Anh cũng rắn rỏi hơn trước, cơ thể vạm vỡ hơn.



Ánh mặt trời mùa hè chiếu từ ngoài cửa sổ, những đường nét trên khuôn mặt anh dưới ánh nắng hiện lên thật thanh tú, khiến người ta không rời mắt được.



“Nhìn gì thế?” Ánh mắt Mộ Dạ Bạch vẫn nhìn về đằng trước, hỏi.



“Người ta bảo đàn ông đẹp trai nhất là khi quay đầu xe, giờ em thấy quả là đúng thật.” Cô cười, vừa nói vừa gật đầu như để khẳng định thêm nhận định của mình.



Được cô khen, Mộ Dạ Bạch tâm trạng phơi phới.



Anh quay sang nhìn cô. “Hôm nay bà nội ở bên Mỹ gọi video call với anh, em có biết bây giờ bà quan tâm nhất là điều gì không?”



“Không phải sức khỏe của anh thì còn gì nữa chứ.”



Đây cũng là điều Cố Thiên Tầm lo lắng nhất.



Lần phẫu thuật này tuy rằng rất thành công, hóa trị cũng có hiệu quả rất tốt nhưng trong lòng cô vẫn không thể yên tâm được.



Vì gia đình anh đã có một tấm gương đằng trước.



Ông nội ban đầu tình hình cũng rất khả quan nhưng kết quả lại khiến người ta đau lòng như vậy.



Thế nên chỉ cần cơ thể của Mộ Dạ Bạch xuất hiện bất cứ vấn đề nhỏ nào cô cũng đều căng thẳng đến mức ăn không ngon ngủ không yên, nhất định bắt anh đi bệnh viện kiểm tra ngay lập tức, không bị tái phát thì cô mới yên tâm được.



“Không phải sức khỏe.” Mộ Dạ Bạch biết cô lo lắng, bèn xoa xoa đầu cô. “Đừng nghĩ lung tung nữa, giờ sức khỏe anh đang rất tốt mà.”



Anh mỉm cười vỗ về cô, cầm tay cô lên và đặt vào đó một nụ hôn. “Bà nội quan tâm nhất là chắt nội của bà đấy.”



Cô tròn mắt.



“Bà đã giao hết mọi việc trong nhà cho bố anh rồi, sau khi nhàn nhã rồi thì bà cả ngày không có việc gì làm, chỉ muốn cho đứa chắt để bồng thôi. Thiên Hàn thì còn sớm quá, chỉ đành trông chờ vào chúng ta rồi.”



Anh nháy mắt với cô một cái, khẽ cắn vào ngón tay cô. “Chúng ta cố gắng thêm chút nữa đi em.”



...............



Ba tháng sau.



Buổi sáng sớm.



Hôm nay cô dâu đã dậy từ rất sớm, ngồi trước gương để thợ trang điểm bôi bôi quét quét.



Đây là căn nhà cũ, một căn nhà mà ông Mộ Trung Thiên đã bỏ ra hơn một triệu để mua về.



Vì là chuyện mừng nên vẫn sửa trang lại cho mới hơn một chút.



Nhưng những đồ vật mà bà Cố Vân La dùng qua đều không thay đổi, vẫn để nguyên chỗ cũ.



Phù dâu không ai khác chính là Dương Mộc Tây.



“Ấy, tránh đường một chút! Tránh đường một chút!” Cô mặc bộ váy phù dâu, bưng một bát chè thang nguyên (giống bánh trôi nước) đang nóng hổi từ trong bếp ra.



Cả căn nhà đông đúc toàn là đồng nghiệp ở Lan Điền của cô.



Mọi người cùng đến chúc mừng đông đủ.



“Cẩn thận chút, đừng để bị bỏng.” Một người lên tiếng nhắc nhở, mọi người đều đứng tránh ra nhường đường.



Cố Thiên Tầm đã mặc váy cưới rồi, đang trang điểm dở.



Chiếc đuôi váy dài bồng bềnh màu trắng chiếm cả một khoảng lớn.



“Nào, ăn bánh trôi nước trước đi.” Dương Mộc Tây chui vào phòng, kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh cô.



Thợ trang điểm tạm thời ngừng tay lại.



Dương Mộc Tây múc một miếng bánh trôi đưa lên kề bên miệng cô. “Bánh trôi biểu thị cho sự việc trôi chảy, trọn vẹn, mẹ tớ từng nói, lúc kết hôn ăn cái này vào thì sau này cậu và anh ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa. Cả đời đều hạnh phúc trọn vẹn, tròn đầy!”



“Cảm ơn lời tốt lành của cậu, lát nữa lì xì cho cậu thật to.” Cố Thiên Tầm cười, húp xụp cả 2 cái cùng một lúc. Cô bỗng thấy khó chịu, lắc đầu không muốn ăn nữa.



Dương Mộc Tây nói. “Phải ăn hết đi cho nó may mắn. Giờ mà cậu không ăn thì cả ngày hôm nay cũng không ăn được gì nữa đâu. Lát nữa bàn tiệc, cậu chỉ có thể đứng nhìn mà thôi!”



“Khổ vậy sao?” Cô hơi lo lắng.



Thực sự gần đây cô ăn rất được, hơi tý là đói.



Cả ngày không được ăn gì thì đúng là hơi quá sức chịu đựng của cô.



“Đương nhiên rồi, cậu tưởng là kết hôn nó đơn giản vậy sao? Ngày trước cậu kết hôn với...”. Nói đến đây, Dương Mộc Tây ý thức được là mình không nên nhắc lại chuyện cũ, bèn ngưng bặt lại.



Cô xúc thêm cho Thiên Tầm một thìa nữa. “Nào, ăn thêm một miếng nữa, cẩn thận đừng làm rớt lên váy.”



Nghĩ đến chuyện cả ngày sẽ phải đói bụng, Cố Thiên Tầm lại ngoan ngoãn ăn thêm.



Ngày trước cô kết hôn cùng với Cảnh Nam Kiêu, bà Trần Di cảm thấy rất mất mặt nên hôn lễ khá đơn giản xuề xòa, không long trọng như lần này.



Đợi đến khi cô ăn hết, Dương Mộc Tây mới đặt cái bát không sang một bên, dặn dò cô. “Nghe nói khách sạn bày không dưới 200 bàn tiệc, lúc nữa cậu phải đi kính rượu từng bàn một, vậy ít nhất cũng phải uống 200 ngụm rượu. Tớ nhét bánh mì vào trong túi cậu, cậu để dạ dày trống không như vậy chắc chắn không chịu nổi đâu. Đến lúc đó cậu nhai ít bánh mì trước, biết chưa?”



“Được, tớ biết rồi.”



Vừa nghe nói 200 bàn tiệc, cô cảm thấy choáng váng.



Lo lắng đầu tiên là sức khỏe của Dạ Bạch.



200 bàn tiệc, người khỏe mạnh bình thường đã không đỡ nổi rồi.



Tuy tình hình hiện tại của anh rất tốt, không có gì bất thường nhưng cô vẫn không thể yên tâm được.



“Thân cậu chưa lo xong, còn lo cho anh ấy.” Dương Mộc Tây nhìn một cái là biết ngay cô đang nghĩ gì, sau đó Mộc Tây ra hiệu cho thợ trang điểm tiếp tục, vừa an ủi cô. “Yên tâm đi, mọi người ai cũng biết mà, sẽ không ép anh ấy uống đâu. Hơn nữa còn có phù rể mà, không sợ.”



Vừa nghe cô nói vậy, Cố Thiên Tầm đã cảm thấy yên tâm hơn.



Có mấy người Lam Tiêu, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.



........



Xe của chú rể còn chưa tới thì chồng cũ đã tới rồi.


Cô quay người bước đi.



Tay cô từng chút một rời khỏi tay anh...



Sự lạnh lẽo vây kín lấy tâm hồn của cả hai...



Anh không quay đầu lại, không nhìn thấy thân người cứng đờ của cô lạc lõng bước đi.



“Lam Tiêu, đừng quên con là người đã có vị hôn thê rồi, trước mặt bao nhiêu người như vậy con giằng co lôi kéo với Dương Mộc Tây cũng không nghĩ xem bị bố mẹ người ta nhìn thấy rồi thành ra cái thể thống gì nữa!” Mẹ Lam Tiêu cằn nhằn.



Bố anh nghiêm mặt lại. “Gặp nó ít thôi! Con nhìn xem cái bộ dạng kiêu căng của nó, dù gì cũng từng ở nhà ta một thời gian rồi, trong mắt nó có còn chúng ta không? Thật con nhà không có giáo dục!”



“Bố, muốn có được sự tôn trọng của cô ấy thì trước hết hai người hãy học cách tôn trọng cô ấy đi!” Lam Tiêu rất bực, bực điên lên rồi.



Người cô bỗng sững lại, cảm thấy gai gai.



“Ai cần tôn trọng nó chứ?”



“Bố mẹ không cần tôn trọng cô ấy, vậy còn Lam Thiên thì sao? Nếu để nó biết bố mẹ đối xử với mẹ nó như vậy thì nó sẽ nghĩ thế nào về hai người?”



Nhắc đến cháu nội, bố mẹ Lam Tiêu quay sang nhìn nhau, sau đó trong đầu cả hai người lập tức có chủ ý.



Đó chính là...



Tuyệt đối không cho thằng bé gặp mẹ nó nữa!



Không biết cô ta nói bao lời xấu xa về mình trước mặt thằng bé!



.............



Ngoại truyện về ông Mộ Trung Thiên.



Sau buổi tiệc đêm của hôn lễ, mọi thứ dần xong xuôi, cuối cùng cũng kết thúc, chỉ còn lại không gian cô tịch.



Ông Mộ lái xe.



Rời khỏi biệt thự, ông lái xe qua cầu cao tốc để ra hướng ngoại ô.



Vùng ngoại ô của thành phố này không có đèn đường. Trong màn đêm tối mờ, chỉ có ánh đèn pha ô tô của ông quạnh quẽ.



Xe đi thẳng đến khu mộ.



Nửa đêm, khu mộ không một bóng người, yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến mức nghe được rõ ràng nỗi bi thương trong lòng.



Ông xuống xe, ôm một bó hoa cúc bước chầm chậm lên phía trước.



Mùa thu, gió hơi se lạnh.



Ông dừng lại trước một ngôi mộ. Hơn một năm nay, ông đã không còn nhớ mình từng đến đây bao nhiêu lần nữa.



Ban ngày ông không thường xuyên đến, chỉ là vào ban đêm..



Ông Mộ Trung Thiên vẫn là ông Mộ của trước đây, công việc luôn bận không ngơi nghỉ cùng với những tiệc tùng tiếp đãi khách khứa không bao giờ ngớt.



Cuộc sống của ông cứ lặp đi lặp lại những vòng đều đặn, không ngừng nghỉ.



Nhưng, cứ khi đêm về...



Có nhiều lúc, ngoài công việc ra ông thực sự không biết nên làm thế nào để gột đi nỗi cô đơn ngự trị trong lòng mình.



“Muộn thế này rồi, bà đã ngủ chưa?” Ông đặt bó hoa cúc xuống tấm bia trước mộ, nhờ ánh sáng hiu hắt của ánh trăng mà nhìn ngắm tấm ảnh đen trắng trên đó, ông quay người ngồi xuống bên cạnh mộ.



“Mấy ngày nay tôi bận lo chuẩn bị đám cưới cho Dạ Bạch và Thiên Tầm, chẳng đi đâu được nên giờ mới đến thăm bà.”



Giọng ông trầm trầm.



Những ngón tay ông vuốt nhẹ lên tấm di ảnh đó, ánh mắt sâu thẳm mờ đi bởi một lớp nước.



Cùng với những nếp nhăn thời gian để lại.



“Hai đứa nó giờ sống rất hạnh phúc, bà không cần lo cho bọn trẻ đâu. Tình hình Thiên Hàn cũng chuyển biến rất tốt, rất nhanh thôi nó sẽ trở lại là người bình thường. Còn về Tư Lam...”



Ông ngừng lại một chút, tâm sự với bà như thể bà đang ở ngay trước mặt mình. “Thời gian 5 năm có lẽ hơi dài so với nó nhưng để nó ở trong đó nghiêm túc kiểm điểm bản thân, nhận ra sai lầm cũng không phải là không tốt.”



“Năm đó là do bà quá dung túng cho nó, như vậy là không phải.”



“Nhưng cũng mừng là nó ở trong đó biểu hiện khá tốt nên đang cố gắng xin giảm án. Đợi bao giờ nó được thả ra rồi tôi sẽ đưa nó tới thăm bà ngay.”



Ông nói rất nhiều, trong đêm tối, giọng ông trầm mặc và nặng nề.



Nhưng....



Đáp lại ông chỉ là sự tĩnh lặng.



Một sự tĩnh lặng đến mức khiến tim người ta trở nên trống rỗng.



Cuối cùng ông không nói nữa.



Có thể là vì mệt.



Ông quay người, nhắm mắt lại, dựa vào tấm bia mộ, nhìn lên bầu trời.



Ở một thế giới khác, không biết bà ấy có nhìn thấy bầu trời như thế này không?



Ông không biết.



Nhưng ông biết một điều rằng: cho dù cảnh vật xung quanh có như vậy hay không thì tương lai...



Ông sẽ luôn ở bên bà.



Cùng bà ở một thế giới khác.



Bất luận xảy ra chuyện gì cũng sẽ không bao giờ buông tay.



Vì vậy...



Vân La, nếu bà có thể cảm nhận được thì...



Hãy đợi tôi!



Đừng qua cầu Nại Hà, cũng đừng uống nước vong tình...



Kiếp sau, chúng ta sẽ lại một lần nữa... gặp lại nhau...