Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 250 : Mê mệt đức ông chồng

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Cuộc sống bà bầu của Cố Thiên Tầm:



Tâm trạng của phụ nữ đang mang thai vô cùng nhạy cảm.



Nhất là Cố Thiên Tầm, vì đã từng bị sảy thai một lần thêm vào đó thời gian mang bầu là lúc anh vừa làm hóa trị xong không bao lâu, đến cả bác sĩ cũng không dám chắc chắn về độ khỏe mạnh của t*ng trùng, vì vậy lần mang thai này cô vô cùng lo lắng.



Ba tháng đầu, cô gác bỏ hết tất cả công việc để ở nhà dưỡng thai.



Cô đưa ra yêu cầu như vậy, sếp Ngô còn mừng không hết – – bà bầu nhà họ Mộ ở trong công ty thì không khác gì quả bom hẹn giờ, ai dám để cho cô đi làm chứ?



Giờ cô chủ động xin nghỉ phép, thật quá mừng.



Mộ Dạ Bạch tắm xong, bước ra khỏi nhà tắm, sấy khô tóc liền nhìn thấy cô ngồi khoanh chân trên giường, trên đùi cô là chiếc túi dựng laptop.



Anh hết hồn.



Quăng khăn tắm sang một bên, bước đến giành lấy máy tính của cô.



“Laptop của em!” Cô kêu lên một tiếng, định giành lại.



“Sóng điện từ!” Anh chỉ gừ lên rồi bê máy tính đi ra xa.



Cô thật khô lời.



Từ lúc có thai là bao nhiêu cặp mắt luôn dán vào cô.



Ngón tay vừa chạm phải con cua liền bị cướp mất –tính hàn, chạm cũng không được chạm vào!



Thỉnh thoảng đi shopping, khát nước muốn uống cốc nước ngọt cũng bị mắng. Thức ăn chín bán sẵn thì càng đừng hòng động vào. Kem, đồ lạnh? Tốt nhất đừng nhắc đến!



Tóm lại...



Tất cả những thứ ngon lành cô thích ăn đều có thù với phụ nữ mang thai.



Thậm chí đến cả điện thoại cũng bị cách ly.



Tất cả những vấn đề gì liên quan mật thiết đến đứa bé, anh đều bá đạo và độc đoán như một bạo chúa.



Cô cảm giác mình sắp bị chèn ép đến phát điên lên, có nhiều lúc ức chế to tiếng với anh.



Anh để cho cô la mắng, mắng chán thì đi rót cốc nước cho cô hạ hỏa.



Phát tiết hết ra ngoài, cô cũng thấy nhẹ nhóm hơn, bỏ qua lần này, lần sau lại cãi.



“Dạ Bạch, đưa máy tính cho em. Em đang bận.”



“Em bận gì?” Anh liếc nhìn máy tính của cô đang mở mấy trang web.



Đều là về giáo dục trẻ con.



“Em định đăng ký một lớp học kiến thức giáo dục trẻ, đợi đứa bé ra đời rồi cũng không đến nỗi rối tung lên không biết làm gì.”



Giáo dục trẻ?



Anh nhướn mắt hỏi. “Em đã chọn được chưa?”



“Đã chọn được rồi, giờ đang đăng ký, anh trả em đây.”



Anh không đưa máy tính cho cô mà chỉ để ra xa để cô chỉ tay thao tác từ xa, rồi anh thành thục làm hết cho cô.



Cô xịu mặt, thật hết biết.



Thực ra cô định lén lút lấy máy tính để xem phim với clip hài, thế nhưng...



Hết rồi!



Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ nữa!



...............



Ngày hôm sau, Mộ Dạ Bạch đưa cô đi học.



Tâm trạng cô rất vui, trước lúc xuống xe còn ban cho anh một nụ hôn tạm biệt.



Mộ Dạ Bạch sướng rơn, nhìn theo cô cho đến khi cô vào lớp mới lái xe đi.


Về chuyện sinh đứa nữa, Cố Thiên Tầm không có ý kiến gì.



Suy nghĩ của cô cũng giống lão phu nhân, không nỡ để đứa bé cô đơn một mình. Tốt nhất là cho nó một đứa em bầu bạn.



“Sẽ không có đứa nữa nào hết.” Đột nhiên một giọng nói vang lên chèn vào giữa hai người.



Mộ Dạ Bạch bước xuống lầu, giọng anh quyết đoán không có bất cứ sự thỏa hiệp nào.



“Cái gì gọi là không có đứa nữa hả? Nói linh tinh.” Lão phu nhân đặt báo xuống rồi tháo kính ra, nhìn anh trừng trừng.



Anh đang mặc bộ đồ ngủ rộng. Thân người cao mảnh đúng là mặc gì cũng đẹp, y như cái mắc treo quần áo vậy.



Anh bước đến, ngồi xuống bên cạnh Thiên Tầm, ôm vai cô. “Bà nội, bà mong có cháu thì có một đứa thôi là đủ rồi. Cháu và Thiên Tầm đã bàn bạc rồi, không định có thêm đứa nữa.”



Cố Thiên Tầm quay đầu lại trợn mắt nhìn anh. “Em làm sao...”



Lời còn chưa nói hết, anh rút giấy ăn lau khóe miệng cho cô. “Em xem em kìa, uống cốc sữa cũng làm rớt ra miệng này, y như con mèo đốm vậy.”



Vừa nói anh vừa khẽ nháy mắt với cô.



“Thôi đừng nháy nữa, cháu nháy sắp lòi con ngươi rồi kìa!” Lão phu nhân không nể nang gì mà vạch trần anh luôn.



“Bà nội, cháu chưa từng bàn bạc gì với anh ấy cả.” Thêm Cố Thiên Tầm bán đứng anh nữa.



Cái cô gái ngốc này!



Mộ Dạ Bạch bất lực, bực bội nhéo má cô.



Anh nói nhỏ. “Em quên hết những lời tối qua Mộc Tây nói rồi hả?”



Sau khi có bầu thì trí nhớ của cô cũng không như trước nữa. Người ta bảo đẻ một lần đơ 3 năm mà.



Giờ anh vừa nhắc đến là cô lập tức nhớ ra.



Nghĩ đến những clip đó, cô lại rùng mình.



Cố Thiên Tầm cắn môi không nói gì nữa. Tâm trạng đang rất giằng co.



Vừa muốn sinh thêm vừa hơi sợ.



“Nói những gì? Nói lại bà nghe xem nào.” Lão phu nhân hỏi.



“Chỉ nói những chuyện... sinh con thôi ạ.” Cố Thiên Tầm lí nhí nói, cô hơi thiếu tự tin. Mộc Tây đúng tội nghiệp, không làm gì cũng bị nói.



“Một sinh mệnh mới ra đời, phải trải qua những đau đớn là điều rất bình thường. Càng không dễ dàng thì chúng ta lại càng phải trân quý. Đợi đến khi cháu nhìn thấy con mình rồi, tất cả những đau khổ đó thật sự không thể so sánh với niềm hạnh phúc và vui mừng.”



“Bà nội, bà nói rất phải. Nhưng dù gì thì cháu cũng đã quyết định rồi. Một đứa này là đủ rồi ạ.”



Mộ Dạ Bạch không hề dao động, nói.



Cố Thiên Tầm đang định nói gì đó nhưng đã bị anh nhéo tay ra hiệu không được nói nữa.



Lão phu nhân nổi giận, trừng mắt lên nhìn cháu trai, nhưng bà chưa kịp nói gì thì anh đã kéo cô lên lầu.



Tuy anh đã từ chối thẳng thừng lão phu nhân khiến bà buồn lòng, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng ấm áp.



Đợi đến khi vào trong phòng rồi, anh đi tắm rửa cô mới đi theo, đứng trước cửa nhà tắm nhìn anh.



“Sao anh đã dậy rồi, không ngủ thêm lúc nữa?”



Cô hỏi, nhìn anh mơ màng.



Người đàn ông này, có nhìn bao nhiêu cũng không thấy chán, mỗi một góc đều đẹp trai, cuốn hút như vậy, khiến cô lập tức bị cuốn vào.



“Công ty còn có chút việc,” Mộ Dạ Bạch ngậm bàn chải đánh răng, nói lồm bồm.



Thấy cô nhìn mình không chớp mắt, anh hỏi. “Em nhìn gì vậy?”



Cô lắc đầu. “Em nhìn quanh thôi.”



Nói rồi cô cười, quay người đi vào chuẩn bị quần áo cho anh.



Mộ Dạ Bạch ngó đầu ra nhìn cô vợ bé nhỏ đang bận rộn vì anh mà trong lòng nở hoa, càng cười tươi hơn.



Những ngày tháng như thế này thật tuyệt.