Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 252 : Cục cưng của anh

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Dương Nguyệt và Lý Vũ Sâm.



“Không, đừng làm vậy...” Trong đêm khuya, giọng nói của cô gái nhỏ trở nên vô cùng yếu ớt.



Đây là một căn biệt thự xa hoa.



Cô bé bị đè lên một chiếc bàn đọc sách rộng lớn, cúc quần bò đã bị mở ra, khóa quần cũng bị kéo, chiếc quần tuột xuống xương chậu.



“Nguyệt Nguyệt, thả lỏng người ra, để anh...” Giọng người đàn ông khàn khàn trong đêm khuya vang lên đầy kích thích.



Thân người rắn chắc của anh ta áp chặt vào cơ thể mềm mịn của cô gái, nhất là phần bên dưới đang căng cứng phình to đang áp sát vào nơi mềm mại nhất của cô gái như muốn xâm phạm bất cứ lúc nào.



“Không!” Cô lắc đầu quầy quậy, cắn chặt môi.



Giọng cô run lên.



Bàn tay ấm nóng của người đàn ông thò vào bên trong áo ngực của cô, kéo xuống rồi dễ dàng móc nó ra.



Cô giật mình kinh ngạc, cơ thể càng lúc càng bất lực, cảm giác tê tê khiến cô không biết phải làm sao, mắt long lanh nước. “Lý Vũ Sâm, em không muốn!”



Giọng cô cứng rắn hơn, mắt nhìn thẳng vào anh.



Anh đang làm gì?!



Động tác của Lý Vũ Sâm ngừng lại.



Ngẩng lên, anh nhìn vào mắt cô.



Đôi mắt xinh đẹp đó mang theo những giọt nước mắt chất chứa sắp sửa rơi xuống.



Thật là tội nghiệp...



Lý Vũ Sâm trầm ngâm nhìn cô, những cảm xúc trào dâng trong mắt anh khiến cô kinh hãi nhắm mắt lại, không dám nhìn vào đó.



Hồi lâu sau...



Anh dần bình tĩnh trở lại, rút tay ra khỏi áo cô.



Nguy hiểm đã dần qua đi, hàng mi dài cong vút của cô run run, lúc này mới dám từ từ mở ra. Anh nhìn cô một hồi trĩu nặng, ánh mắt chứa đầy ý nghĩ khó hiểu.



Sau đó lùi ra.



Anh ngồi ra sofa, hơi thở vẫn còn chút nặng nề, sắc mặt không tốt.



Dương Nguyệt cắn cắn môi, ngồi dậy khỏi bàn đọc sách. “Này, anh quay mặt đi.”



Anh lại nhìn sang cô, cô vơ lấy chiếc áo khoác che lấy thân người rũ rượi của mình, đôi chân nhỏ đá đá vào cạnh bàn biểu thị mình rất bất mãn.



“Mau lên, anh còn nhìn gì nữa!”



Mặt cô đã đỏ bừng lên, nhưng có lẽ những kích động vừa nãy còn chưa tan hết nên giọng cô vẫn mềm oặt như vậy.



Lý Vũ Sâm ảo não, cảm giác ngọn lửa trong người càng bùng lên.



Nhưng anh vẫn quay người lại.



Chỉ nghe thấy sau lưng có tiếng loạt soạt. Rất nhanh sau đó cô đã chỉnh trang xong.



Sau khi chỉnh đốn lại tóc tai quần áo, không khí trong phòng vẫn có chút ngượng ngùng.



Nhất là Dương Nguyệt.



Nghĩ một lúc, cô đứng dậy nói. “Em... phải về rồi.”



Giọng cô điềm tĩnh không mang bất cứ cảm xúc nào.



Anh cầm lấy chiếc chìa khóa trên bàn, nhanh chóng mở cửa thư phòng bước ra ngoài.



Dương Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh, có chút dằn vặt.



Trông anh có vẻ đang tức giận.



“Còn ngây ra đó làm gì?” Đóng cửa lại, thấy cô còn chưa đi theo, anh nhìn cô một cái.



Cô bất thần bừng tỉnh, lập tức đi theo.
Lồng ngực bỗng có cảm giác như thắt lại.



Dương Nguyệt không dừng lại nữa, quay người bước nhanh vào trường.



Đi được vài bước, cô bất chợt chạy, dường như chỉ có như vậy mới có thể giải trừ được những u uất trong lòng lúc này.



..........



Khẽ khàng lấy chìa khóa ra mở cửa phòng ký túc, sợ làm người khác thức giấc.



“Dương Nguyệt?” Hướng Nam thò đầu ra khỏi chăn, mơ hồ gọi một tiếng.



“Là tớ.” Cô vội đáp rồi thay dép, cởi bỏ áo khoác treo lên móc.



“Điện thoại cậu cũng không liên lạc được.” Hướng Nam bò dậy khỏi giường, nói mơ hồ. “Bùi Cẩm Xuyên gọi điện cho tớ để tìm cậu mấy lần rồi.”



Nghe nói đến ba chữ “Bùi Cẩm Xuyên”, tim Dương Nguyệt lập tức đập thình thịch khó chịu.



Lương tâm cắn rứt, bất an.



“Chắc là điện thoại của tớ hết pin rồi.” Dương Nguyệt rút điện thoại ra khỏi túi, ấn ấn vài cái, quả nhiên hết pin rồi.



“Có phải cậu không nói cho anh ta biết chuyện cậu đánh đàn ở mấy phòng trà tư nhân không?”



“Ừm, tớ chưa nói.”



Giọng cô càng nhỏ hơn.



Vừa cắm sạc vào điện thoại, cô thừ người ra nhìn màn hình lóe sáng, vẫn chưa bật nguồn lên.



Đây là chiếc Iphone đời mới nhất.



Do Lý Vũ Sâm tặng cô.



Tuy là cô không mua nổi, nhưng cô biết giá. Bằng tiền sinh hoạt phí mấy tháng của cô.



Thà chết không chịu nhận.



Kết quả...



Lý Vũ Sâm nhân lúc cô ngủ thiếp đi trên xe đã lấy đi mất điện thoại cũ của cô, tự thay sim sang đổi máy mới cho cô.



Anh lưu mỗi một số điện thoại duy nhất của mình vào.



Lúc đó lưu là “Vũ Sâm”.



Sau đó cô cầm lấy rồi lặng lẽ đổi lại thành “Lý tiên sinh”.



“Cậu thay Iphoen 5s rồi? Còn là màu vàng kim nữa?” Hướng Nam tinh mắt đã nhìn ngay ra.



“Ừm... ” Dương Nguyệt trả lời cho qua.



Hướng Nam nhìn cô một cái đã nhận ngay ra vẻ lúng túng của cô, lật chăn dậy bước xuống giường rồi sáp lại gần Dương Nguyệt.



Hồi lâu định nói gì đó nhưng cứ ngập ngừng không nói ra được.



“Cậu định nói gì thì nói đi.”



Dương Nguyệt đã có tâm lý chuẩn bị rồi, nắm chặt điện thoại trong tay.



“Đây là... người khác tặng cậu phải không?”



“Ừm.” Dương Nguyệt gật đầu.



Hướng Nam hiểu rất rõ cô, cô không bao giờ mua chiếc điện thoại đắt tiền không thực tế như vậy.



Cô càng không phải là người chạy theo trào lưu.



Hướng Nam trầm ngâm một lúc mới dò hỏi. “Thực ra tớ cảm thấy Bùi Cẩm Xuyên đối với cậu rất tốt...”



“Có phải cậu nghĩ là tớ bị mấy ông chủ bên ngoài bao rồi không?” Dương Nguyệt quay lại nhìn cô, thần sắc rõ ràng.



“Tớ không lo chuyện đó, mà tớ lo là cậu bị người ta lừa. Phòng trà, các câu lạc bộ gì đó đều là nơi những người giàu có ra vào, cuộc sống của bọn họ rất ảo và mục nát, cậu cũng biết đấy. Tớ chỉ sợ cậu sẽ bị cuốn vào đó...”