Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 253 : Anh thực sự muốn có em, ngày nào cũng muốn

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


“Không phải tớ lo điều này, tớ chỉ lo cậu bị người ta lừa mà thôi. Những phòng trà, câu lạc bộ đó đều là chỗ những người giàu có ra vào, cuộc sống của bọn họ ảo và phủ bại lắm. Cậu cũng biết đấy. Tớ chỉ sợ cậu sẽ bị cuốn vào đó...”



Dương Nguyệt cúi đầu, hồi lâu không lên tiếng, cô chỉ nhìn vào ánh sáng nhỏ lóe lên trên màn hình điện thoại.



“Dương Nguyệt, cậu đừng trách tớ lắm lời, tuy tớ biết cậu không phải loại con gái hám tiền nhưng người trong ngành nghệ thuật như chúng mình đều gặp biết bao cám dỗ ở bên ngoài, nhất là cậu lại là hoa khôi của trường mình. Bùi Cẩm Xuyên thực sự rất tốt, đẹp trai, thành tích học tập cũng khá, gia thế... tuy là cái này còn chưa biết, nhưng nhìn thì thấy có vẻ không tệ đâu, cậu đừng tìm người khác nữa, nếu tớ là cậu thì chỉ cần có Bùi Cẩm Xuyên thôi cũng đã thấy thỏa mãn rồi! Ầy!”



Hướng Nam lúc nào cũng nói toàn là ưu điểm của Bùi Cẩm Xuyên.



Cô ấy dường như có thể ca ngợi cậu ta lên mây.



Dương Nguyệt biết cô ấy chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở mình.



Bọn họ học cùng cấp 3 rồi giờ lại là bạn cùng trường đại học, cuộc sống đơn giản, chưa từng bước ra cuộc sống xô bồ bên ngoài xã hội.



Đối với Hướng Nam thì cuộc sống ngoài đó rất phức tạp, bụi bặm, cô đều đầy ắp sự dè chừng, hoài nghi.



Nên cô luôn nhắc nhở mình phải hết sức cẩn thận.



“Cậu yên tâm, những gì cậu nói tớ đều hiểu.” Dương Nguyệt rút sạc ra, không sạc điện nữa. “Ngày mai tớ sẽ đem trả lại cái này.”



“Thực ra tớ không phải có ý đó...” Không ngờ cô lại nghĩ chuyện nọ xọ chuyện kia, Hướng Nam ngược lại cảm thấy bất an.



Dương Nguyệt cười, vỗ vỗ vai cô. “Đi lấy cái Nokia lần trước cậu không dùng nữa cho tớ mượn với. Nhưng ngày mai tớ phải đi làm lại sim rồi.”



Chiếc sim cũ đã bị cắt nhỏ lại, không lắp vào điện thoại Nokia được.



Thấy cô cười, lúc này Hướng Nam mới thở phào nhẹ nhõm, mau chóng đi lục tìm ngăn tủ.



............



Ngày hôm sau.



Ánh nắng mặt trời mùa đông rất đẹp, Dương Nguyệt thay quần áo, quàng khăn vào liền đi ra cửa hàng sim thẻ ở gần trường.



Dùng sim mới và chiếc điện thoại cũ của Hướng Nam.



Nhìn những phím chữ to bè cứng cằn đó, cô bỗng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn. Mấy ngày nay còn đang lo không biết Cẩm Xuyên hỏi đến thì giải thích thế nào.



Giờ đến cả giải thích cũng không cần nữa rồi.



Tâm trạng thoải mái hơn một chút, cô gọi điện thoại cần chuyển phát nhanh, cuối cùng đến một cuộc điện thoại cũng không gọi cho Lý Vũ Sâm, cứ thế gửi trả về công ty anh.



Đương nhiên là thay sim mới thì cũng không còn điện thoại của anh nữa.



Giờ điều duy nhất có thể làm đó là cố gắng kiếm tiền, trả lại cho anh.



Đến trưa, vừa đi ăn cơm trưa với Hướng Nam ở trong căn tin, Bùi Cẩm Xuyên liền gọi điện đến.



“Điện thoại của em toàn tắt máy vậy.” Bùi Cẩm Xuyên cuối cùng cũng thở phào ra được.



“Tối qua điện thoại hết pin rồi ạ.”



“Sao muộn vậy mà em còn chưa về ký túc? Làm anh lo cả đêm.”



Dương Nguyệt nhìn sang Hướng Nam đang ngồi đối diện, nói. “Tối qua em có hẹn với bạn học cũ ở bên ngoài, vì vậy...”



Cô không quen nói dối.



Nếu như lúc này Bùi Cẩm Xuyên ngồi cạnh cô, chắc hẳn nhìn một cái là biết được ngay cô đang có tật giật mình.



“Em không sao thì tốt. Sau này trước khi đi đâu thì gọi cho anh, nếu muộn quá anh sẽ đến đón em.”



Bùi Cẩm Xuyên luôn luôn tin tưởng bạn gái 100%, chưa từng hoài nghi bất cứ chuyện gì. Điều này lại càng khiến Dương Nguyệt thấy bứt rứt hơn.



Cô không có cảm giác muốn ăn gì cả, dùng đũa lật miếng trứng chiên. “Không phải anh đang bận thi cao học sao? Đừng lo lắng mấy chuyện lặt vặt của em nữa.”



“Chuyện của em sao có thể coi là chuyện lặt vặt chứ. Em ăn cơm chưa?”



“Đang ăn, còn anh?” Không còn nói về chuyện tối qua nữa khiến Dương Nguyệt thầm thở phào.



“Vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, giờ anh chuẩn bị đi ăn đây.”



“Vâng, anh ăn nhiều vào nhé. Lần trước gặp anh gầy đi nhiều đấy. Đừng chỉ bận rộn học hành mà không lo đến sức khỏe.”



Hướng Nam ngồi đối diện nghe thấy câu này liền quay sang nhìn cô.



Nhìn thấy ánh nhìn thắc mắc của Dương Nguyệt, cô vội cúi đầu xuống không nói gì.



Đầu dây bên kia, Bùi Cẩm Xuyên mỉm cười, sung sướng. “Nguyệt Nguyệt, anh càng ngày càng nhận thấy em rất có tư chất làm vợ rồi đấy. Đợi em tốt nghiệp xong anh sẽ cưới em về ngay.”



Cô chỉ cười, không nói đồng ý cũng không từ chối.



Tắt điện thoại xong, Hướng Nam làm như bâng quơ hỏi. “Sao vậy? Cẩm Xuyên gầy đi rất nhiều rồi sao?”



Dương Nguyệt không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu thật thà nói. “Có một chút.”



“Anh ấy học hành rất vất vả.” Hướng Nam nghĩ ngợi một lúc. “Như vậy đi, mấy ngày trước mẹ tớ có gửi cho tớ một ít đồ dinh dưỡng bồi bổ cơ thể, dù gì tớ cũng không ăn hết, hay là cậu đem một ít cho Cẩm Xuyên đi.”



“Vậy sao được chứ?”



“Sao lại không được? Tớ ăn không hết, để đó lãng phí lắm. Cứ quyết định như vậy đi!”



Hướng Nam trước giờ nói là làm, Dương Nguyệt cũng không từ chối nữa, chỉ đành gật đầu.



“Phải rồi, Nam Nam, gần đây tớ muốn tìm việc, cậu chơi thân với hội học sinh, hay cậu giúp tớ hỏi một chít nhé, nếu chỗ nào cần người thì bảo tớ. Bất kể công việc gì cũng được.” Dương Nguyệt nói.


Cả cô và Lý Vũ Sâm làm như vậy đều thật không ra gì.



“Không có tư cách quản chuyện của em? Sao hả? Vẫn muốn quay về cầm lấy mấy đồng bạc đó hả?” Lý Vũ Sâm đứng trước cửa xe, nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói.



Ánh mắt có phần chế nhạo.



Sự chế nhạo trong ánh mắt anh khiến cô rất khó chịu, tim cô cũng thắt lại đầy khó chịu.



“Phải, tôi chính là muốn quay lại cầm lấy số tiền đó đấy. Trước đây dùng tiền của anh, giờ lại nhận tiền của bọn họ, đối với tôi thì chẳng có gì khác nhau cả. Nếu anh cảm thấy khinh thường tôi thì ngay từ đầu đã không nên tiếp cận tôi rồi.”



“Trong mắt em, tôi và bọn chúng không khác gì nhau sao? Dương Nguyệt, em đem tôi ra so sánh với bọn chúng sao?” Lý Vũ Sâm tức đến mức muốn bốc khói lên đầu.



Chỉ là một cô nhóc, kém anh gần 10 tuổi, anh sao có thể chấp nhất cô chứ?



Nhưng ngọn lửa trong lòng anh đều do cô khơi ra.



“Không có gì khác cả.”



Cô còn có thể trả lời một cách bình thản như vậy.



Tim Lý Vũ Sâm thấy tim thắt lại. “Có biết mấy kẻ đó gọi em vào, cho em tiền để làm gì không? Dương Nguyệt, bọn chúng muốn *** em!”



Dương Nguyệt trợn tròn mắt, đầy bi thương.



Dường như cô không ngờ cái từ thô lỗ đó lại phát ra từ miệng anh.



Mắt cô ngân ngấn nước.



“Có hiểu muốn *** em là ý gì không? Chính là bọn chúng muốn lên giường với em, thèm muốn em vì em trẻ trung non nớt, ngây thơ, trong sáng, đã hiểu chưa?! Em bước vào đó là có ý gì? Đi vào hang cọp hoặc là nói cách khác chính là dâng mỡ đến miệng mèo!!!”



Dương Nguyệt tức giận, mắt cô đỏ hoe.



“Phải, tôi dâng mỡ đến miệng mèo. Nhưng anh thì khác gì bọn họ chứ?” Cô nói trong nước mắt, quay đầu gạt nước mắt, không muốn thể hiện mình yếu đuối trước mặt anh. “Anh cho tôi tiền để tôi ở bên cạnh anh, chính vì mục đích gì? Lẽ nào anh không tham lam giống bọn họ hay sao?”



Lý Vũ Sâm bị cô hỏi như vậy thì ngưng bặt.



Trong khoảnh khắc, không khí như đông cứng lại.



Đóng thành băng.



Anh không nói gì, chỉ nhìn cô.



Ánh mắt thâm trầm nặng nề đó khiến cô co người lại, nước mắt bỗng chốc rơi tràn xuống khóe mắt.



Anh bỗng cúi đầu, trong khi cô còn đang kinh ngạc chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì anh đã ôm lấy mặt cô, hôn lên đó.



Đôi môi anh áp xuống môi cô.



Lạnh ngắt.



Mang theo cả mùi thơm nồng nồng của rượu.



Dương Nguyệt bị dọa cho sợ hãi.



Hơi thở cô bỗng như ngừng lại.



Muốn đẩy anh ra nhưng chiếc lưỡi anh đã bá đạo tiến vào sâu trong miệng cô, cùng với việc khiến cô ngừng thở còn khiến cô mất hết sức lực.



Anh hôn nồng nhiệt và mạnh mẽ như muốn phát tiết hết những cảm xúc u uất trong lòng.



“Vũ Sâm...” Sau lưng tiếng Diệu Vi vang lên đầy đau lòng.



Giây phút đó, Dương Nguyệt như thể bị sét đánh trúng, bừng tỉnh lại, đẩy mạnh anh ra.



Cô thở hồng hộc.



Hơi thở của anh cũng hỗn loạn.



Trong mắt anh, bao cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau.



Cô còn đang định nói gì đó thì đã bị anh cúi đầu cắn mạnh một cái.



Đau đến mức cô kêu lên một tiếng, bịt chặt miệng.



“Em nói không sai, nghĩ cũng không sai. Anh và bọn họ đều như nhau...” Anh thở mạnh, ánh mắt như rực lửa, muốn nuốt chửng lấy cô vậy.



“Anh cũng như bọn chúng thôi, không phải người tốt.”



Dương Nguyệt nhìn anh, tim đập thình thịch loạn nhịp.



Tuy vừa nãy anh nói anh và bọn họ không khác gì nhau, nhưng...



Cô biết đó chỉ là lời nói tức giận của anh.



Trong lòng cô, những người xa lạ đó không giống anh.



Không giống ở điểm nào? Cô cũng không biết.



“Bé con, em đã biết rõ vậy rồi thì, anh cũng nói rõ ràng cho em biết: Anh thực sự muốn có em! Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy em, anh đã luôn nghĩ đến chuyện này! Đêm hôm kia muốn, đêm hôm qua cũng muốn, đêm hôm nay cũng vậy...”



“Anh đừng nói nữa!” Môi anh bị cô đưa tay ra bịt chặt.



Cô kinh hoàng nhìn vào anh, ánh mắt hoảng hốt.



Anh tóm lấy tay cô.