Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 254 : Anh và người khác không giống nhau

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


“Anh đừng nói nữa!” Môi bị cô đưa tay ra bịt chặt. Cô kinh hoàng nhìn thằng vào anh, ánh nhìn trân trân. Anh túm lấy tay cô.



Cô lập tức nói, nước mắt không ngừng lăn xuống. “Anh đừng nói những lời này nữa, tôi không muốn nghe!”



“Tôi biết anh và bọn họ không giống nhau. Anh là người tốt, anh... không có ý đồ xấu xa như vậy.”



Như thể tự mình nói với mình, cô phản bác lại lời anh nói, vừa như giải thích hộ anh.



Tay cô bị anh nắm lấy, ngón tay khẽ run lên.



Diệu Vi bước đến.



“Lý Vũ Sâm, anh làm vậy là sao hả?”



Khuôn mặt cô ta rất khó coi, khí thế đùng đùng.



Cô ta liếc mắt qua Dương Nguyệt lúc này vẫn còn đang nước mắt giàn giụa, ánh mắt như thể muốn xé cô ra làm trăm mảnh.



Lý Vũ Sâm cau mày, buông tay Dương Nguyệt ra, cúi xuống nhìn cô nói. “Ngoan ngoãn đợi ở đây, anh đưa em về.”



Dương Nguyệt không nói gì, anh đóng cửa xe lại cho cô.



Cánh cửa đóng lại, Dương Nguyệt ngồi trong xe như ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.



Hai người họ ở ngoài đang nói gì với nhau, cô đều không nghe thấy.



Lý Vũ Sâm dựa vào thành xe, cô cũng không thấy được nét mặt anh.



Nét mặt cô gái kia vừa kích động vừa có vẻ như bị tổn thương, Dương Nguyệt nhìn thấy rất rõ ràng. Thỉnh thoảng cô ta lại ném về phía cô ánh nhìn sắc lạnh khiến cô giật thột mình.



Không tránh khỏi cảm giác mình rất có lỗi.



Những lời Lý Vũ Sâm vừa nói với cô cứ không ngừng tái hiện lại trong đầu, khiến tim cô hỗn loạn.



Cô hoảng loạn, chống chếnh như thể đang ở giữa biển, bất cứ lúc nào cũng có thể chìm xuống.



Hít sâu vào một hơi, Dương Nguyệt quay mặt đi, không nhìn ra ngoài cửa nữa. Cô nắm chặt lấy tay cầm túi xách đàn như thể đó là nơi cuối cùng để bấu víu vào.



Không lâu sau, cánh cửa chỗ ghế lái mở ra, Lý Vũ Sâm khom người bước vào.



Dương Nguyệt khe khẽ ngẩng lên nhìn anh một cái, chỉ thấy thần sắc anh bình tĩnh, không có gì khác lạ.



Cô quay sang nhìn bên ngoài cửa, cô gái vừa nãy đứng trong màn đêm, sắc mặt xám xịt.



Ánh mắt đó như lưỡi dao xuyên qua lớp kính mà chọc thẳng vào tim cô.



Cô đột nhiên nhớ đến bạn trai cô – Bùi Cẩm Xuyên.



“Đi đâu bây giờ?” Lý Vũ Sâm khẽ hỏi.



Cô tháo dây an toàn xuống. “Không cần anh đưa đi, tôi tự bắt xe về cũng được.”



Lý Vũ Sâm không nói gì, chỉ cạch một tiếng, khóa cửa xe lại.



Cô khẽ nhíu mày. “Lý tiên sinh?”
Suốt cả dọc đường cả hai đều không nói gì nữa, chỉ lúc đi ngang qua hiệu thuốc cô mới bảo anh dừng xe lại.



Anh xuống xe mua thuốc hạ sốt, rồi tiếp tục lái xe về hướng nhà Bùi Cẩm Xuyên.



Anh dừng xe tại bên ngoài khu phố, đậu xe vào dưới bóng cây bên đường để tránh người khác nhìn thấy.



“Em xuống xe đây.” Dương Nguyệt nói rồi định đẩy cửa đỉa, chợt nghĩ ra điều gì đó, cô quay đầu lại nhìn anh. “Em quên mất còn một chuyện nữa.”



“Chuyện gì?”



“Anh có thể đọc cho em số tài khoản ngân hàng của anh được không? Em muốn đem tiền...”



“Em đi đi.” Lý Vũ Sâm ngắt lời cô. “Muốn trả tiền để lần sau nói.”



Lần sau?



Lần sau là bao giờ?



Lý Vũ Sâm không chịu nói cho cô biết, cô cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành xuống xe.



Lần này không quay đầu lại, mà vội vàng bước vào bên trong khu phố.



..............



Bóng cô biến mất, Lý Vũ Sâm dựa vào ghế, suy nghĩ mông lung.



Anh rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa.



Mùi thuốc rất nồng.



So với anh thì cuộc sống của cô nhóc này thật đa sắc màu.



..........



Căn hộ nhỏ mà Bùi Cẩm Xuyên đang ở là cậu và hai người bạn khác cùng thuê.



Ba phòng ngủ, một phòng khách, mỗi người một phòng.



Dương Nguyệt gõ cửa, một cậu gầy gầy ra mở cửa. Nhìn thấy túi đựng đàn sau lưng cô liền kêu lên. “Này! Cẩm Xuyên, em dâu đến thăm cậu này.”



Bùi Cẩm Xuyên đang quấn mình trong chăn, xỏ đôi dép đi trong nhà chạy ra.



Đó là một cậu bé có gương mặt trong sáng, lúc này đang sốt cao nên mặt hơi đỏ rần.



“Em thật chạy đến đây à?” Cậu nhìn sang Dương Nguyệt vừa kinh ngạc vừa vui mừng.



“Em mang thuốc đến cho anh, sợ anh sốt cao lại ốm nặng hơn.”



“Mau đi vào đây.” Bùi Cẩm Xuyên nắm tay, đưa cô vào phòng. Nhìn cô một cái, khẽ cau mày. “Sao em lại mặc ít như vậy mà chạy ra đường chứ?”



Cô mặc chiếc váy trắng, khoác áo len to bên ngoài.



Bùi Cẩm Xuyên xót ruột, bèn bỏ chăn ra, quấn lên người cô.