Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 258 : Đi nhà nghỉ

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Ngủ hết cả buổi sáng, lúc tỉnh dậy thì đôi mắt thâm quầng cũng đã dịu đi một chút.



Trước khi ngủ cô đã đặt điện thoại ở chế độ im lặng. Lúc này cầm điện thoại lên xem thì có 2 cuộc gọi lỡ.



Tim cô bỗng giật thót.



Hồi hộp mở ra xem.



Là Cẩm Xuyên, cả hai cuộc đều là cậu ấy.



Cô thở ra một hơi, vứt bỏ suy nghĩ không đáng có trong đầu ấy đi. Ấn nút gọi lại.



“Anh đã hạ sốt chưa?”



Cô hỏi Bùi Cẩm Xuyên.



“Hạ sốt rồi, sáng anh ngủ dậy thì đã hết sốt. Tối qua em về lúc nào vậy? Anh tỉnh dậy đã không thấy em đâu.”



Dương Nguyệt túm chặt lấy mép chăn, cô liếm liếm đôi môi khô khốc. “Em đợi anh ngủ rồi mới đi.”



“Muộn như vậy rồi đi về rất nguy hiểm. Lần sau muộn vậy đừng ra ngoài nữa, biết chưa hả?”



“Vâng, em biết rồi.”



“Sao vậy? Nghe giọng em có vẻ không chút sức lực nào vậy.” Bùi Cẩm Xuyên luôn rất quan tâm đến Dương Nguyệt, dù là những chuyện nhỏ nhất.



Cô có gì đó không ổn, cậu ấy chỉ cần nghe giọng là có thể đoán ra được.



“Đâu có, chắc là do em ngủ lâu quá thôi.” Dương Nguyệt tìm một cái cớ.



Thực ra đâu phải do cô ngủ nhiều quá? Tối qua nằm ở nhà người đàn ông đó, trằn trọc thao thức cả đêm không ngủ được. Trời còn chưa sáng cô đã chạy đi tìm cây ATM để rút tiền rồi vội vàng quay về



Tim cô hỗn loạn khó mà giải thích nổi.



“Con mèo lười, mau dậy vươn vai vận động chút đi nào.” Bùi Cẩm Xuyên nói giọng đầy cưng nựng.



Dương Nguyệt có thể tưởng tượng ra được bộ dạng anh đang tủm tỉm cười mình ở đầu dây bên kia. Dùng ngôn ngữ của Hướng Nam để miêu tả thì nụ cười của anh chứa đầy dưỡng khí, vô cùng tươi sáng.



“Vậy không nói nữa, em dậy đây.”



“Ừm, Nguyệt Nguyệt, anh yêu em.” Bùi Cẩm Xuyên dịu dàng nói.



Mắt cô chợt lóe lên, sau đó vội cụp mắt xuống, một lúc sau mới ngập ngừng đáp lại. “Em cũng vậy.”



Tắt điện thoại xong, cô lại nằm vật người ra một lúc. Trong đầu rất nhiều suy nghĩ hỗn độn, không biết nên như thế nào.



Không bao lâu sau đó thì Hướng Nam bước vào.



“Nguyệt Nguyệt, cậu mau liên lạc với người này đi.” Cô ấy huơ huơ mẩu giấy trong tay.



“Ai vậy?” Dương Nguyệt thò đầu ra khỏi chăn, khoác áo lên người. Cô đưa tay ra cầm lấy mẩu giấy.



“Là chỗ cần tìm gia sư tớ tìm cho cậu đấy. Gia đình khá giả! Nghe nói là một cậu bé, bà nội muốn cho nó học violin, đang tìm gia sư. Cậu đi thử xem sao, chắc chắn không vấn đề gì.”



“Bọn họ yêu cầu như thế nào hả cậu?”



“Ngũ quan đoan chính, khí chất xuất chúng, nói năng cuốn hút, nhẫn nại hòa đồng, thêm vào đó là tố chất chuyên ngành tốt.”



Dương Nguyệt há hốc mồm.



Đây là yêu cầu với gia sư tại nhà sao? Đúng là thời buổi này nhan sắc có thể quy ra tiền.



“Mỗi một điều kiện trong này cậu đều có thừa.” Hướng Nam vô cùng có lòng tin với cô.



“Vậy tớ gọi điện hỏi xem sao.”



...........



Buổi chiều, Dương Nguyệt gọi điện hỏi, người nghe máy là bà nội của đứa trẻ. Bà đã hẹn lịch gặp mặt cô.



Hai ngày sau.



Nếu cô nhận được công việc này thì thời gian cô trả tiền lại cho Lý Vũ Sâm càng gần hơn một chút.



Trong lòng cô thầm nhẩm tính.



Cho đến ngày thứ hai, điện thoại của cô trừ Bùi Cẩm Xuyên vẫn đều đặn gọi ra thì chỉ có bố mẹ cô.



Lý Vũ Sâm hoàn toàn biến mất.



Không một chút dấu vết nào.



Thỉnh thoảng ngồi nhìn chiếc điện thoại im lìm, cô lại không kìm được mà nghĩ về những lời anh nói đêm hôm đó, rốt cuộc là thật hay chỉ là đùa giỡn bản thân.



Nếu đó là những lời tỏ tình, vậy giờ anh biến mất... coi như bỏ cuộc rồi?



Trong lòng cô bỗng chốc có cảm giác trống rỗng, phức tạp không nói nên lời.
...............



Dương Nguyệt chạy ra khỏi ký túc xa, từ đằng xa đã nhìn thấy bóng Bùi Cẩm Xuyên đang đứng ở đó, trong tay cậu cầm một túi thuốc nhỏ.



“Nguyệt Nguyệt.” Cậu cũng nhìn thấy Dương Nguyệt ngay lập tức, bèn vẫy tay về phía cô.



Cô chạy lại. “Thật sự chỉ là chuyện vặt thôi, không phải anh đang bận rộn chuẩn bị thi đó sao?”



“Anh bị sốt, em đã đi xa như vậy, giờ em bị dị ứng anh không đến thì còn đáng mặt bạn trai không?” Bùi Cẩm Xuyên cầm lấy tay cô xoa xoa truyền hơi ấm.



Cậu khẽ cau mày.



“Thế này mà còn bảo chuyện vặt à? Mau đi thôi, anh bôi thuốc cho em.”



“Đi đâu cơ?”



“Tối nay anh không về nữa, anh đặt phòng ở nhà nghỉ rồi. Về phòng đi, anh bôi thuốc cho em.”



“Nhà nghỉ?” Cô lặng người. Bất giác nghĩ đến những lời Lý Vũ Sâm nói hôm đó, mặt cô lúng túng, người cũng đơ ra.



Bùi Cẩm Xuyên dường như hiểu ra cô đang nghĩ gì, cổ họng cậu bỗng nghẹn lại, vội vàng giải thích. “Anh không phải có ý đó. Anh chỉ là...”



“Em biết.” Cô khẽ đáp, không nói thêm gì nữa, liền đi theo Bùi Cẩm Xuyên.



Ra khỏi cổng ký túc xá, lúc đi qua đường, bước chân cô bỗng khựng lại. Ánh mắt cô bị chiếc Q7 quen thuộc làm cho thẫn thờ.



Không cần nhìn biển số xe.



Người đàn ông ngồi ở ghế lái, cô chỉ cần nhìn một cái là lập tức nhận ra.



Cô đờ người.



Sao anh lại ở đây?



Không biết có phải là ảo giác hay không mà cô cảm thấy như người đàn ông ngồi ở ghế lái đang nhìn vào mình.



Ánh mắt đó sâu xa, chăm chăm...



“Sao em dừng lại vậy?” Bùi Cẩm Xuyên hỏi.



“Không có gì.” Cô cúi đầu nhìn bàn tay Bùi Cẩm Xuyên đang nắm chặt tay mình, miễn cưỡng nở một nụ cười. “Chúng ta đi thôi.”



Cặp tình nhân trẻ tay nắm chặt tay đi về phía nhà nghỉ.



Trên dọc đường, bắt gặp những bạn học quen, Dương Nguyệt lại đỏ mặt, không biết có nên chào hỏi hay không.



Cô ngại ngùng, ngại vô cùng.



Cho dù chẳng làm gì cả nhưng vẫn cảm thấy có tật giật mình.



Cô không dám quay đầu lại.



Chỉ sợ quay đầu lại sẽ nhìn thấy chiếc Audi Q7 kia đi theo sau mình.



Lúc Bùi Cẩm Xuyên mua kẹo bông cho cô bên đường, cô bèn quay đầu lại.



“Có chuyện gì vậy?” Cậu lên tiếng hỏi.



“Gì cơ?” Dương Nguyệt hỏi lại, ngẩng đầu lên, ngơ người.



Chiếc xe Q7 đỗ lại chỉ cách họ có 1 mét, cửa mở ra, người đàn ông trong khoang lái bước xuống, đi về phía bọn họ.



Cô như ngừng thở, sợ hãi. Sợ không biết nên giải thích như thế nào với Bùi Cẩm Xuyên, nói đúng hơn là không thể giải thích nổi.



Bóng người đó ngày càng tiến lại gần.



Cô lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, định nói thì bỗng nhiên Lý Vũ Sâm lên tiếng. “Sao em lại ở đây?”



“Em...”



Cô định trả lời.



Nhưng một giọng nói khác đã nhanh hơn phủ lấp những lời cô định nói. “Bạn gái em học trường này, em đến thăm cô ấy.”



Đây... chuyện này là sao?



Dương Nguyệt đơ người.



“Bạn gái?” Lý Vũ Sâm nheo mày, ánh mắt lúc này mới nhìn sang Dương Nguyệt.



Nụ cười trong ánh mắt anh càng sâu hơn, mang đầy ẩn ý.



“Chính là cô bé này?”



“Vâng, đúng vậy.” Bùi Cẩm Xuyên khoác lấy vai Dương Nguyệt, cảm nhận được người cô đang đờ đẫn ra. Cậu tưởng là cô đang lo lắng, bèn vỗ lên vai cô, giọng dịu dàng vỗ về. “Nguyệt Nguyệt, đây là anh họ anh. Nào, chào hỏi một tiếng đi.”