Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 259 : Dương tiểu thư ghen rồi

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Cậu tưởng là cô đang lo lắng, bèn vỗ lên vai cô, giọng dịu dàng vỗ về. “Nguyệt Nguyệt, đây là anh họ anh. Nào, chào hỏi một tiếng đi.”



Dương Nguyệt nhìn sang Lý Vũ Sâm.



Ánh mắt cười của anh vẫn không giảm đi chút nào, nhưng trong mắt cô, nụ cười đó lạnh lùng vô cùng, như thể băng vỡ vậy.



Hai tay cô nắm chặt lại, mím môi không nói gì.



Lý Vũ Sâm dãn mặt ra. “Bạn gái cậu nhìn anh như vậy, biết anh sao?”



Lúc này Dương Nguyệt mới ý thức được rằng mình hơi thất lễ, vội nhìn đi chỗ khác, trong lòng càng loạn hơn.



Bùi Cẩm Xuyên nhìn cô, tưởng cô xấu hổ, chỉ cảm thấy rất đáng yêu.



“Gần đây anh nổi trên các tạp chí như vậy, muốn không biết đến anh cũng khó.” Bùi Cẩm Xuyên hỏi cô. “Nguyệt Nguyệt, anh ấy chính là người dính scandal với ảnh hậu đó, em có xem tin tức không?”



Dương Nguyệt khẽ “ừm” một tiếng.



Giọng Lý Vũ Sâm đầy ẩn ý. “Hóa ra em cũng quan tâm đến những chuyện này à.”



Lời này như thể đang nói với Dương Nguyệt.



Cô có xem, cũng quan tâm tin tức giữa anh và người phụ nữ đó.



Nhưng cô lại bình tĩnh như vậy.



Nói đúng hơn là cô hoàn toàn không bận tâm, cũng như anh chẳng có bất cứ quan hệ nào với cô. Cô vẫn lên lớp như thường, sống cuộc sống như bình thường, yêu đương như thường.



“Anh, sao anh lại đến đây vậy? Vừa nãy nhìn thấy em còn tưởng mình hoa mắt chứ.” Bùi Cẩm Xuyên hỏi.



Ánh mắt Lý Vũ Sâm lại hướng về phía Dương Nguyệt, trầm ngâm một lúc, môi anh mím lại thành một đường thẳng. “Anh đến tìm một người.”



“Là một cô gái?” Bùi Cẩm Xuyên cười cười hiểu ý.



Lý Vũ Sâm không có bất cứ biểu cảm nào khẳng định hay phủ nhận, chỉ đổi chủ đề câu chuyện. “Hai đứa đi đâu vậy? Anh đưa đi.”



“À, không cần đâu, bọn em đi ngay đây thôi.” Bùi Cẩm Xuyên chỉ về đằng trước.



Lý Vũ Sâm nhìn theo hướng cậu chỉ, cả cái ngõ trong khu trường học đều đèn đóm sáng trưng.



Chỉ có biển hiệu của mấy nhà nghỉ là đập vào mắt rõ nhất.



Quay đầu nhìn cô, cô không khác chú ốc sên, hận một nỗi không chui xuống đất được.



Chỉ có đôi tai là lộ ra, nhưng phần lộ ra đó đỏ ửng.



Anh đột nhiên hiểu ra.



Bàn tay xuôi theo người bỗng nhiên siết chặt lại, xương mu bàn tay đều nổi lên. Dòng máu nóng trong người bỗng chốc như đông lại.



Có chút lạnh.



“Anh hiểu rồi.” hai tay Lý Vũ Sâm đút vào trong túi, ánh mắt nhìn lướt qua hai người họ. “Được rồi, hai đứa đi chơi đi, anh còn có việc.”



“Vâng.” Bùi Cẩm Xuyên gật đầu.



Lý Vũ Sâm cũng không dừng lại, quay người đi về phía chiếc xe.



Ánh mắt không nhìn bọn họ thêm lần nào nữa.



“Anh, còn có một chuyện!” Bùi Cẩm Xuyên đột ngột gọi giật anh lại.



Lý Vũ Sâm ngừng lại một lúc mới quay người sang.



Bùi Cẩm Xuyên cười, nhìn cô gái bên cạnh một cái rồi càng ôm chặt hơn. “Đợi thi xong lần này, em muốn đưa Nguyệt Nguyệt về nhà, chính thức ra mắt bố mẹ.”



Dương Nguyệt lặng người kinh ngạc.



Cẩm Xuyên chưa từng nói qua với cô.



Cô bất giác nhìn sang Lý Vũ Sâm. Ánh mắt anh không hề nhìn lại.



“Vậy sao? Đúng là chuyện tốt.” Giọng anh lãnh đạm, không mang theo bất cứ sắc thái biểu cảm nào.



“Đến lúc đó em sẽ gọi cho anh. Nếu anh rảnh thì cùng dì đến nhé, để đông vui hơn.”



“Anh nhất định sẽ đến góp vui.”



............



Dương Nguyệt không biết xe của Lý Vũ Sâm đã đi khỏi hay chưa.



Cô chỉ lặng lẽ để cho Bùi Cẩm Xuyên dắt mình đi về phía nhà nghỉ khang trang nhất bên ngoài trường.



Cô cúi đầu, chất đầy tâm sự.



Cắn từng miếng một cây kẹo bông trong tay, nhưng tan trong miệng toàn vị đắng ngắt.



“Em đang nghĩ gì vậy? Sao không nói gì cả thế.”



Bùi Cẩm Xuyên nhè nhẹ kéo tay cô, kéo sự chú ý của cô về với thực tại.



“...trước đây anh chưa từng nói với em là sẽ về nhà ra mắt.” Giọng cô nhỏ nhẹ, buồn buồn.



“Hóa ra là vì chuyện này.” Bùi Cẩm Xuyên nhìn cô. “Lo lắng không? Anh cũng chỉ là vừa nảy ra ý định đó, dù gì em cũng gặp anh anh rồi, hay là gặp cả nhà luôn đi.”



Nhìn nét mặt cô hoàn toàn không có chút vui mừng nào, Bùi Cẩm Xuyên ngừng lại một lúc. “Hay là em không thích? Ừm... nếu em cảm thấy nhanh quá thì chúng ta có thể từ từ hơn một chút cũng được.”



Dương Nguyệt gật đầu, khẽ nói: “Thực sự là em chưa nghĩ nhiều như vậy.”



Chưa nghĩ nhiều như vậy?



Bùi Cẩm Xuyên có phần thất vọng.



Bọn họ yêu nhau cũng được một thời gian rồi, nói dài thì chưa phải, nhưng cũng không ngắn, cả hai đều là mối tình đầu của nhau.



Vào thời gian đẹp nhất của đời người, tất nhiên là hy vọng có thể bên nhau mãi mãi.



“Phải rồi, người vừa nãy.... là anh họ thật của anh sao?” Thực sự cô muốn biết rằng Lý Vũ Sâm hôm nay mới biết quan hệ giữa cô và Bùi Cẩm Xuyên hay là...



Sớm đã biết trước rồi.



“Ừm, anh họ thật. Chỉ cần anh ấy đồng ý em thì coi như gia đình anh qua đến 80% rồi.”



“Sao vậy?”



“Trong gia tộc, địa vị của anh ấy rất cao, ông bà nội đều thích nghe theo anh ấy.”



“Ồ...” Dương Nguyệt chỉ khẽ đáp lại một tiếng, không nói thêm gì nữa.



Lý Vũ Sâm...



Cho dù Bùi Cẩm Xuyên đưa mình về nhà thì anh cũng sẽ không ý kiến gì chứ?



Dù gì...



Anh cũng đã có cô người yêu say đắm 32 tiếng đồng hồ kia rồi.



............



Vào nhà nghỉ cùng với Bùi Cẩm Xuyên.



Dù đây là nhà nghỉ có không gian tốt nhất quanh đây, nhưng bày biện trong phòng vẫn rất sơ sài.



Nghĩ đến những lời Lý Vũ Sâm nói, nhà nghỉ là nơi rất bẩn, cô bèn giở chăn ra xem, hóa ra không phải như những gì anh nói.



Rất sạch sẽ.



“Em xem gì vậy?” Bùi Cẩm Xuyên đang mở túi thuốc ra, thấy hành động này của cô liền cười.



“Ừm, em xem có sạch sẽ hay không.” Cô gấp chăn lại như cũ, nhìn cậu. “Đêm nay anh đành mặc quần áo mà chịu khó ngủ tạm một đêm vậy. Em nghe có người nói những nơi như này đều rất bẩn.”



“Nghe Hướng Nam nói vậy sao?” Cậu thuận miệng hỏi.



“Tất nhiên là không phải rồi. Hướng Nam đến bạn trai còn chưa có, sao có thể đến những nơi như thế này được chứ?” Cô ngồi xuống sau lưng cậu, vội vàng giải thích hộ Hướng Nam, chỉ sợ cậu hiểu lầm bạn mình.



Bùi Cẩm Xuyên nhìn bộ dạng cô bênh vực bạn, ánh mắt hơi sâu xa.
Đi khách sạn với bạn trai xong, bắt đầu từ lúc nào mà lại ở cùng Lam Tiêu?



“Kìa, Vũ Sâm, anh nhìn bên kia kìa!” Cô gái bên cạnh giơ ngón tay thanh mảnh lên chỉ về Lam Tiêu bên dưới lầu. “Là Lam tổng! Cô gái đi bên cạnh anh ta không phải là mẹ của đứa bé chứ?”



“Giống sao?” Lý Vũ Sâm hỏi cục cằn hai tiếng, khuôn mặt xám xịt.



“Hình như là một cô bé, còn chưa dậy thì hết thì phải, không phải đã sinh con rồi chứ?”



Còn chưa dậy thì hết?



Anh ho khan.



Cô ấy dậy thì rất thành công đấy! Hình như còn vào khách sạn với bạn trai rồi cơ!



Lòng anh như lửa đốt, nhìn chằm chằm xuống dưới như muốn thiêu sống ai đó vậy.



Đúng lúc này Lam Tiêu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh, Lam Tiêu nâng ly rượu lên nhìn về phía anh như muốn bảo cạn ly.



Sau đó lại cúi xuống không biết nói gì đó với cô gái bên cạnh, đối phương cũng ngẩng đầu nhìn lên.



Đầu vừa ngẩng lên đã lập tức sững lại.



Ánh mắt cô như đông cứng.



Nhưng rất nhanh sau đó đã rời đi hướng khác.



“Bọn họ trông rất xứng đôi phải không?” Lam Tiêu đột nhiên hỏi.



Trong lòng cô chợt có cảm giác rất khó chịu như thể vừa uống rượu xong, cảm thấy tức tức, “Ừm, phải...”



Như một cặp trời sinh.



Không thể phủ nhận được.



“Bố đang nói chú Lý sao? Con thấy chẳng xứng đôi gì cả!” Cậu bé khoanh hai tay trước ngực, liếc nhìn hai người trên lầu với ánh mắt đánh giá. “Cái chị kia chẳng đẹp gì cả.”



“Không đẹp chỗ nào chứ? Chị đấy là ảnh hậu đấy, rất nổi tiếng.” Lạc Li thật sự rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt của trẻ con thường không như người lớn.



“Vẫn là cô giáo Nguyệt Nguyệt xinh đẹp hơn.” Thằng bé cười hi hi nói, kéo tay Dương Nguyệt.



Dương Nguyệt cũng vui mừng, dù cậu nhóc chỉ là nịnh thì cô cũng vẫn vui.



Lam Tiêu nhìn con trai một cái, lắc đầu bó tay.



............



Trên thuyền rất đông người đi đi lại lại cũng hay chạm mặt nhau. Cô và Lý Vũ Sâm cũng không ngoại lệ.



Có lúc còn gần như đã va vào người nhau.



Nhưng hai bọn họ giống như hai người xa lạ vậy, đến cả một ánh mắt, Lý Vũ Sâm cũng chưa từng nhìn cô.



Lúc lướt qua để ý một chút cô còn nghe thấy được những lời nói thầm thì của Lý Vũ Sâm và Lạc Li. Cụ thể bọn họ nói gì thì cô không biết nhưng nhìn nụ cười ngọt ngào của Lạc Li, cô cũng đoán ra được phần nào.



Có lẽ cũng giống như những lời nói mà anh đã nói với mình đêm hôm đó thôi. Là lời yêu đương! Giả tạo, chỉ toàn là những lời dỗ dành trẻ con!



Cô đã không còn tin nữa.



Nhưng Lạc Li tin.



Đi cùng Lam Tiêu đến buổi tiệc như thế này tất nhiên không thể tránh khỏi phải uống rượu.



Lúc cô nâng ly rượu uống sâm banh, luôn có cảm giác như có ánh mắt lạnh lùng nào đó đang nhìn mình.



Quay lại, Lý Vũ Sâm lại hoàn toàn không hề nhìn cô, anh chỉ ôm Lạc Li nói chuyện, bộ dạng rất thân mật.



Cô đã nghĩ nhiều quá rồi!



.............



Lam Thiên rất nhanh sau đó đã buồn ngủ.



Lam Tiêu nói. “Xem tình hình có lẽ tối nay phải ngủ lại trên thuyền rồi. Dương tiểu thư có thể phiền cô đưa Thiên Thiên đi nghỉ được không?”



Dương Nguyệt không mong gì hơn.



Cô cũng mệt rồi.



Hơn nữa, cô dị ứng với rượu. Trên người như sắp nổi mẩn đỏ vậy.



Ngứa vô cùng.



Cô lập tức ôm lấy Lam Thiên đang thiu thiu buồn ngủ, tìm đại một phòng rồi bước vào.



Vừa đặt lên giường, đầu cậu nhóc liền ngoảnh sang một bên, ngủ mất. Cô mỉm cười, thật ngưỡng mộ sự vô tư vô lo của trẻ nhỏ.



Cô rất muốn ngủ nhưng thế nào cũng không ngủ được.



Lưng bắt đầu ngứa ran lên, rồi toàn thân nổi mẩn ngứa.



............



Bên ngoài.



Bóng cô vừa biến mất, Lý Vũ Sâm đã buông Lạc Li ra ngay.



Lạc Li kéo tay anh, không chịu. Anh mất kiên nhẫn. “Bỏ tay ra, anh còn có chút việc, em ở lại đây đi.”



Nhìn nét mặt anh không vui, Lạc Li cũng không dám bám lấy anh nữa. Ngoan ngoãn nghe lời.



Thực ra cô cũng không hiểu, bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì, có chút giống người yêu, nhưng lại không giống lắm!



Những chuyện hai người yêu nhau nên có, giữa bọn họ đều không có.



Lý Vũ Sâm tìm một nhân viên phục vụ, bảo cậu ta mang một ít thuốc dị ứng đến. Đợi hồi lâu, đến lúc anh mất kiên nhẫn rồi mới tìm được một tuýp thuốc.



Dương Nguyệt ở trong phòng, ngứa đến không chịu nổi nữa rồi. Cô đang định đi ra ngoài tìm thuốc.



Vừa mới mở cửa ra liền va ngay phải một khuôn ngực rắn chắc.



Vốn dĩ định nói lời xin lỗi, chẳng ngờ cô ngửi thấy một mùi hương quen thuộc khiến cô bỗng chốc nhận ngay ra là ai.



Tim bỗng thắt lại, cô không ngẩng đầu lên là quay người bước trở lại phòng.



Không muốn nhìn thấy anh, không muốn nói chuyện với anh, không muốn lại gần anh. Tóm lại, không muốn gì hết!



Vừa quay người, bàn tay cô đã bị giữ lại. Cô giằng tay ra nhưng thân người đã bị anh kéo quay lại.



Ngẩng mặt lên, lúc này mới nhìn vào anh.



Đèn ở ngoài hành lang đều mờ mờ tối, nhưng cô vẫn nhìn rõ những đường nét tuấn tú trên giương mặt Lý Vũ Sâm.



Tối nay anh mặc áo sơ mi trắng cùng bộ vest màu xanh đậm, chiếc kẹp cà vạt có viên đá lam ngọc lấp lánh dưới ánh đèn.



Thật sự rất quyến rũ!



Chỉ là ánh mắt anh có hơi đáng sợ, như thể muốn nuốt lấy cả người cô vậy.



Cô hít vào một hơi, bất giác lùi ra sau. “Lý tiên sinh, phiền anh tránh ra, đừng cản đường tôi.”



Lạnh nhạt.



Rất lạnh nhạt.



Vậy mà vừa nãy ở ngoài kia cô còn cười với Lam Tiêu, mỉm cười cả với những người khác trên du thuyền này.



Chỉ có đối với anh là thái độ như vậy!



“Hôm nay đi dự tiệc cùng với Lam Tiêu, Cẩm Xuyên có biết không?” Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, không những không lùi lại mà còn tiến thêm một bước lại gần cô.



“Đây là chuyện của tôi với Cẩm Xuyên.” Cô nhìn sang chỗ khác, tránh anh ra.



Chuyện của cô và Cẩm Xuyên, vì vậy không liên quan gì đến anh!



Anh cười nhạt. “Giờ không phải bắt cá hai tay nữa rồi? Dương Nguyệt, tình cảm của cô bây giờ là với mỗi người một kiểu khác nhau.”