Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 267 : Anh thật sự rất yêu em

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Dương Nguyệt nhìn một cái là thấy ngay trên cổ cô ấy có một vết hằn đỏ.



Không, không chỉ có một vết. Mà là rất nhiều rất nhiều vết.



Nếu là trước đây, cô hẳn là không thể nhìn một cái mà nhận ra ngay đó là vết hôn, nhưng giờ đây trước ngực cô cũng có một cái, cô có thể không rõ điều đó sao?



“Nam Nam, cậu có bạn trai từ khi nào vậy? Sao cậu chưa từng nói với tớ?” Dương Nguyệt kỳ lạ hỏi.



Hơn nữa lại còn thân mật đến mức này nữa.



Bình thường đều không thấy cô ấy có chút dấu hiệu nào của việc có người yêu.



Cô và Bùi Cẩm Xuyên ít nhất ngày nào cũng gọi mấy cuộc điện thoại, thỉnh thoảng nhắn tin với nhau, nhưng Hướng Nam thì quá rõ ràng rồi, điện thoại cô ấy lúc nào cũng sạch bách.



Trong điện thoại trừ mấy người bạn học cùng lớp ra thì chỉ có mỗi điện thoại của người nhà mà thôi.



“A?” Hướng Nam bị câu hỏi của cô làm cho đơ người ra một lúc.



Chú ý đến hướng mắt cô nhìn, mặt Hướng Nam đỏ bừng, tay bỗng đưa lên che nơi đó, miệng cô ta lắp bắp hồi lâu không biết là đang định nói gì.



Ánh mắt nhìn Dương Nguyệt cũng rất phức tạp.



Dương Nguyệt cảm thấy ánh mắt này thật kỳ lạ. Là e thẹn sao?



“Nếu cậu không muốn trả lời thì không cần nói nữa.”



Cô nói. Dù gì mình và Lý Vũ Sâm yêu nhau, Hướng Nam cũng không biết.



“...ừm.” Hướng Nam có chút sượng sùng, vội gật gật đầu. “Vậy... tớ đi rửa mặt đây.”



Hướng Nam quay người về phía phòng vệ sinh, lấy khăn mặt dấp nước rồi úp lên mặt.



Dương Nguyệt không kìm được, quay đầu nhìn theo.



Dù trông bộ dạng Hướng Nam đang nặng trĩu tâm sự nhưng trên mặt vẫn không giấu được nụ cười.



Nụ cười đó ngọt ngào, hạnh phúc như vậy.



Có thể thấy rằng cô ấy thật sự đã sa vào tình yêu rồi.



Dương Nguyệt không nhịn được mà cảm thấy rất hiếu kỳ, đây là anh chàng rơi từ đâu ra vậy, sao lại có sức quyến rũ đáng kinh ngạc như vậy chứ, có thể trong một đêm mà bước vào trái tim cô ấy?



Trước đây Hướng Nam nhìn ai cũng không hứng thú.



“Nam Nam, tớ có chuyện muốn nói với cậu.” Dương Nguyệt đứng dậy đi về phía Hướng Nam.



Cô định nói với cô ấy chuyện mình và Lý Vũ Sâm.



Hy vọng Hướng Nam ủng hộ quyết định này của mình!



“Nhưng tớ hơi mệt rồi.”



Bộ dạng Hướng Nam có phần chán ngán, rửa mặt rồi muốn đi ngủ.



Cô ấy rõ ràng có ý né tránh, đến mắt cũng không dám nhìn cô.



Dương Nguyệt nhìn ra điều đó.
Trên mặt bồn chồn thấy rõ.



Tâm trạng vô cùng lo lắng.



Dương Nguyệt nhìn cô ta đầy hoài nghi, trong mắt Hướng Nam thoáng qua một chút có tật giật mình, bất giác ý thức hành động vừa rồi của mình hơi quá.



Vội vàng lên tiếng giải thích. “Tớ... tớ chỉ là vừa nãy nghe thấy cậu gọi một tiếng lớn, sợ là xảy ra chuyện gì.”



Dương Nguyệt không biết có tin hay không, nhìn Hướng Nam một cái, gật đầu. “Cẩm Xuyên ngất đi rồi.”



“Vậy cậu còn bình tĩnh được như vậy nữa?” Câu nói này của Hướng Nam mang đầy chất vấn, và còn...



Rất bất mãn.



Nói xong, cô chạy vào phòng lấy áo khoác khoác lên người.



Dường như chạy ra khỏi cửa ký túc, đột nhiên nghĩ ra gì đó liền ngừng khựng lại.



Quay đầu.



Dương Nguyệt đang nhìn cô.



Hướng Nam cắn cắn môi, nói: “Anh ấy đã ngất rồi, cậu còn bình tĩnh được như vậy đứng đây nữa, Nguyệt Nguyệt, cậu thực sự yêu anh ấy sao?”



Dương Nguyệt không biết giờ trong lòng mình đang có cảm giác như thế nào nữa.



Cô thở dài một hơi, cúi đầu. Sau đó bước qua Hướng Nam. Lúc hai người lướt qua vai nhau, cô nói. “Cùng đi đi.”



Hướng Nam im lặng.



Trên đường hai người không ai nói một câu nào.



Đến lúc ngồi trong xe taxi rồi cả hai vẫn giữ im lặng. Không khí đột nhiên trở nên rất ngại ngùng.



....................



Lý Vũ Sâm đến văn phòng làm việc, khuôn mặt không giấu nổi niềm vui.



Vừa ngồi xuống, trong đầu đã hiện ra hình ảnh của cô nhóc đó.



Không muốn kè kè suốt ngày sợ cô nhóc sẽ thấy anh phiền phức. Những cô bé còn ít tuổi, nên để tự do một chút, anh không thể cứ theo sát được.



Nhưng cuối cùng vẫn muốn nghe thấy giọng cô.



............



Lúc điện thoại của Dương Nguyệt vang lên, Hướng Nam còn tưởng là Bùi Cẩm Xuyên gọi đến, liếc mắt sang nhìn theo bản năng.



Nhìn thấy ba chữ “Lý Vũ Sâm” cô còn tưởng là mình hoa mắt.



Lúc này mới chú ý đến bộ quần áo trên người Dương Nguyệt là một bộ đồ hoàn toàn mới.



Mẫu mới ra của Chanel.



Cô đã từng nhìn thấy trên tạp chí.