Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 268 : Cầu hôn

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Lúc này mới chú ý đến bộ quần áo trên người Dương Nguyệt là một bộ đồ hoàn toàn mới.



Mẫu mới ra của Chanel.



Cô đã từng nhìn thấy nó trên tạp chí.



Gia cảnh nhà Dương Nguyệt thế nào Hướng Nam hiểu rõ hơn ai hết.



Đừng nói cô căn bản không nỡ tiêu tiền như vậy, mà cho dù nỡ thì cô cũng không có nhiều tiền như thế để mà tiêu.



Dương Nguyệt áp điện thoại lên tai.



Hướng Nam bất giác nghiêng người về phía cô hơn một chút, dỏng tai lên nghe ngóng.



Dương Nguyệt biết điều đó.



Nhưng cô không thèm để ý. Cứ để cho cô ta nghe.



“Em đang nghỉ sao?” Lý Vũ Sâm hỏi.



“Không, em đang trên xe.”



“Đi đâu vậy? Sao không để anh đến đón em?”



“Anh không làm việc sao?” Dương Nguyệt khẽ quay đầu sang, nhìn Hướng Nam một cái.



Hướng Nam giật mình, ngại ngùng liếc đi chỗ khác, giả bộ ngó ra ngoài cửa sổ. Dương Nguyệt lúc này mới nói. “Em đi gặp Cẩm Xuyên.”



“Bây giờ?” Lý Vũ Sâm có hơi lo lắng. “Có cần anh đến cùng không?”



“Không cần đâu.” giọng Dương Nguyệt trầm xuống một chút, cô cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của Hướng Nam đang nhìn mình, cô nói. “Tình hình Cẩm Xuyên có vẻ không ổn, em đi xem thế nào. Nếu có chuyện gì em sẽ gọi cho anh.”



“Ừm.” Lý Vũ Sâm ngừng một lúc rồi nói thêm một câu. “Nguyệt Nguyệt, bất luận thế nào em cũng phải nhớ rằng còn có anh, hiểu không?”



Giọng anh nghiêm túc mà đầy chân thành.



Biết rằng anh không nhìn thấy được nhưng cô vẫn khẽ gật đầu, muốn để anh yên tâm, đáp lại. “Em biết rồi.”



Hai người không nói thêm gì nữa, Dương Nguyệt tắt điện thoại.



Bên kia, Lý Vũ Sâm ngồi im lặng hồi lâu.



Ánh mắt anh hướng ra ngoài cửa sổ, trong lòng có gì đó không chắc chắn lắm.



Không chắc chắn rằng cô nhóc đó có dám chia tay với Bùi Cẩm Xuyên hay không, không chắc rằng nhìn thấy bộ dạng mất bình tĩnh của Bùi Cẩm Xuyên liệu cô có mềm lòng không, càng không chắc chắn được rằng...



Trong lòng cô, anh rốt cuộc chiếm một vị trí như thế nào.



Nếu như cô chỉ là nhất thời mất kiểm soát bản thân thôi thì sao?



Lý Vũ Sâm cười khổ.



Lần đầu tiên trước mặt một cô gái, anh lại mất tự tin đến vậy. Lý Vũ Sâm, mày thật là kém tắm!



...............



Dương Nguyệt tắt điện thoại xong, Hướng Nam bên cạnh định nói nhưng lại thôi, cô mím mím môi một lúc, nín nhịn thật khó chịu.
Cô cũng không giãy ra, đập vào mắt cô, là khoảng ngực của Cẩm Xuyên.



Nơi đó...



Cũng đầy vết hôn như Hướng Nam.



Cũng giống như...



Khuôn ngực của cô.



Đây là một mối quan hệ hỗn loạn gì vậy?



“Là em, anh nghỉ ngơi đi, đợi anh tỉnh lại rồi nói chuyện.”



Cô khẽ ngồi thẳng lên bên giường Cẩm Xuyên.



Cô nhìn thấy Hướng Nam đang cúi đầu đứng đó, tóc tai bù xù xõa ra, gương mặt tái trắng không chút huyết khí nào.



Cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị Bùi Cẩm Xuyên ôm chặt lấy.



“Nguyệt Nguyệt, hứa với anh là em sẽ không đi đâu cả! Anh chỉ yêu mình em, trong lòng anh không thể chứa thêm bất kỳ ai khác...”



Cổ họng cậu nghẹn lại, giống như lời thỉnh cầu.



Rất đáng thương.



Đáng thương đến mức người xung quanh đều không chịu nổi.



Trong lòng Dương Nguyệt càng thêm chua chát khó yên.



“Cẩm Xuyên...”Cô cúi đầu khẽ gọi một tiếng.



“Anh xin lỗi, Nguyệt Nguyệt, anh sai rồi... Anh không phải cố ý đâu, thật sự...” Cẩm Xuyên khóc, khóc nấc lên như một đứa trẻ, không ngừng nói xin lỗi.



“Anh tưởng rằng đó là em... anh thật sự tưởng rằng người tối qua là em...”



Bùi Cẩm Xuyên vừa nói ra lời này thì đến cả cậu bạn cùng phòng cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì đang xảy ra.



“Bùi Cẩm Xuyên, cậu đang nói linh tinh gì thế?” Cậu bạn kia nhìn sắc mặt Dương Nguyệt, cậu đẩy Cẩm Xuyên một cái.



Dương Nguyệt bất giác nhìn sang Hướng Nam, trong mắt Hướng Nam chứa đầy tủi thân, cô đứng đó, trong mắt đều là sự bi thương.



“Tôi không hề nói linh tinh.” Tâm trạng Bùi Cẩm Xuyên có phần kích động, đẩy cậu bạn ra.



Ánh mắt lại nhìn sang Dương Nguyệt, mờ nước, đỏ ngầu.



“Nguyệt Nguyệt, giờ anh cầu hôn em, hãy lấy anh! Có được không?”



Nói xong cậu liền quỳ trên giường.



Cậu đang rất yếu, không giữ được đến mấy giây sau đã gục xuống.



Bùi Cẩm Xuyên nghiến răng, lại bò dậy. Trên trán lấm tấm mồ hôi.



Dương Nguyệt nhìn bộ dạng cậu như vậy, nước mắt bỗng lăn xuống. Giọng cô nghẹn lại, kéo tay Cẩm Xuyên. “Cẩm Xuyên, anh đừng như vậy...”