Tổng Tài, Ly Hôn Đi!
Chương 269 : Có anh ở bên liền yên tâm
Ngày đăng: 16:42 30/04/20
Dương Nguyệt nhìn thấy vậy, nước mắt nóng hổi lăn dài. Giọng cô nghẹn lại, kéo tay anh. “Cẩm Xuyên, anh đừng như vậy...”
“Anh say rồi, đợi anh tỉnh lại rồi chúng ta nói chuyện, được không?” Dương Nguyệt nói giọng như khẩn cầu.
Cho dù giờ cô và anh đi đến bước đường này, dù tình cảm cô đối với anh không hẳn là tình yêu, nhưng đó cũng là thật lòng thích!
Sự trong sáng, thuần túy, nụ cười như tỏa nắng của anh đều từng khiến cô động lòng.
Vì vậy giờ đây nhìn anh buồn bã như vậy trong lòng cô cũng không thoải mái chút nào.
“Là anh không tỉnh táo, chính vì anh không tỉnh táo nên mới phạm sai lầm lớn như vậy.” Bùi Cẩm Xuyên lẩm bẩm dường như sợ rằng để Dương Nguyệt đi mất nên tay càng ôm chặt lấy cô hơn. “Nguyệt Nguyệt, hãy tha lỗi cho anh, sau này anh sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Mãi mãi không bao giờ...”
Hướng Nam hai mắt đỏ hoe, quay người chạy đi.
Dương Nguyệt mấp máy môi định gọi cô lại, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Bên cạnh, bạn cùng phòng với Bùi Cẩm Xuyên dường như đã lờ mờ hiểu ra chuyện gì đó, thần sắc nghiêm trọng.
“Em dâu, em... ở lại với cậu ấy đi.”
Lúc này cũng không phải lúc sửa lại cách xưng hô, Dương Nguyệt chỉ gật đầu, không nói gì nữa.
.................
Biết được chắc chắn rằng cô sẽ không đi nữa, Bùi Cẩm Xuyên lúc này mới yên tâm.
Anh nằm xuống mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi. Ngủ cũng không yên giấc, đôi lông mày cau lại, thỉnh thoảng thầm gọi tên cô.
Tay vẫn nắm lấy tay cô không rời.
Dương Nguyệt nhìn trân trân vào đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người lại nhìn sắc mặt tiều tụy của anh, trong lòng rất bất an.
Lúc đồng ý nhận lời làm bạn gái của cậu, thật sự cô không ngờ rằng sẽ có ngày hôm nay.
Hướng Nam nói Bùi Cẩm Xuyên xuất sắc về mọi mặt, không có lý do gì từ chối cả.
Lúc đó liệu có phải Hướng Nam đã thích anh rồi không? Hay là sau này?
Hoặc, đó không phải là thích!
Có thể khiến một cô gái trao cho lần đầu tiên của mình, cô tin rằng đó không phải chỉ đơn thuần là thích không thôi!
Dương Nguyệt vẫn kiên nhẫn ngồi bên giường Bùi Cẩm Xuyên đợi anh.
Lý Vũ Sâm không gọi điện cho cô nữa, sợ quản cô chặt quá mình lại thành lão già phiền phức.
Mấy tiếng đồng hồ sau, Bùi Cẩm Xuyên cuối cùng cũng tỉnh lại.
Đôi mắt khó nhọc mở ra, đầu đau như búa bổ.
Cậu day day trán cũng không cảm thấy đỡ hơn.
“Có phải đau đầu không?” Một giọng nói khẽ vang đến khiến cậu giật mình, nhìn chặt vào cô.
Môi mím chặt, không nói gì.
“Nguyệt Nguyệt, cuối cùng em cũng về rồi!” Có người đi ra từ đám đông, đó là giáo viên của lớp.
Cô ấy như nắm lấy được cọng cỏ cứu mạng vậy. “Mau, em mau lên đi, bình thường em và em ấy quan hệ tốt nhất, em lên khuyên ngăn em ấy đi! Đừng để em ấy làm chuyện ngốc nghếch!”
Dương Nguyệt ngẩng đầu nhìn, trên tầng 8 cao như vậy khiến cô cảm thấy chóng mặt.
Bóng người gầy mảnh đó đứng trên đỉnh lầu, lắc lắc lư lư như một giây sau là sẽ ngã xuống vậy.
Dương Nguyệt cảm thấy lồng ngực đau tức như có tảng đá đè nặng lên khiến cô khó thở không chịu nổi.
Bị giáo viên kéo lên lầu, trong đầu cô đều rất hỗn loạn.
Mỗi một bước bước lên bậc cầu thang, nước mắt cô lại rơi xuống.
Bùi Cẩm Xuyên cũng đi theo sau, từ đầu đến cuối đều không nói gì.
Trong lòng trĩu nặng.
Điện thoại của Dương Nguyệt lại lần nữa vang lên.
Hồi lâu cô mới rút ra, áp lên tai. Nghe thấy giọng Lý Vũ Sâm vang lên ở đầu dây bên kia, tâm trạng cô bỗng chốc mất kiểm soát, đột nhiên khóc òa lên.
Cô rất tủi thân.
Cũng rất sợ.
Người đàn ông đó như có thể bao dung cô tất cả, có thể khiến cô an tâm vì vậy tâm trạng nặng nề của cô đều như được phát tiết hết ra trước mặt anh mà không phải né tránh kiêng dè bất cứ điều gì.
Kết quả, bên đó Lý Vũ Sâm lập tức cầm lấy chìa khóa xe chạy ra khỏi phòng làm việc.
Trên đường anh hỏi cô. “Em sao vậy, Nguyệt Nguyệt, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì.”
“Nam Nam... định nhảy lâu...”
Giọng cô nghẹn ngào, nói đứt quãng.
“Đợi anh đến.” Lý Vũ Sâm chỉ nói ngắn gọn ba từ.
Cô liên tục gật đầu, giọng nghẹn lại. “Vâng” mấy lần liền, nhưng không nói thêm được gì nữa.
Tắt điện thoại, ánh mắt phức tạp của Bùi Cẩm Xuyên nhìn cô vài lần cô cũng không để ý đến.
Biết Lý Vũ Sâm sắp đến, sự sợ hãi trong lòng cô cuối cùng cũng giảm bớt đi được phần nào.
Cảm giác an tâm đó giống như thể biết rằng dù trời có sập xuống cũng sẽ có người gánh thay cho mình vậy.
Bất luận tình hình ra sao, ít nhất vẫn còn có anh...
Như vậy là ổn.