Tổng Tài, Ly Hôn Đi!
Chương 270 : Tình yêu, ngoài em ra không thuộc về ai khác
Ngày đăng: 16:42 30/04/20
Gió mùa đông rất mạnh.
Nhất là đứng ở tầng cao nhất, bốn bề không có bất cứ che chắn gì, cơn gió như một con quái thú táp vào mặt, đau như dao cứa.
Hướng Nam đứng ở mép đỉnh lầu, ngẩn người ra, nước mắt trên mặt đã bị gió thổi khô.
Dương Nguyệt xông đến, nhìn thấy bộ dạng cô đang chòng chành trên cao, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn.
“Hướng Nam!” Giọng cô run run bị gió thổi khiến từng từ như vỡ vụn.
Hướng Nam nghe thấy tiếng cô gọi mình, từ từ quay đầu lại. Ánh mắt lướt qua Dương Nguyệt, nhưng lại dừng lại trên người Bùi Cẩm Xuyên.
Nước mắt không cầm được mà rơi xuống lã chã.
Trong ánh mắt đó toàn là đau khổ và thương cảm. Cô đứng một mình trong gió, trông rất bi thiết và đáng thương.
Ánh mắt Bùi Cẩm Xuyên rất phức tạp, lúc này trong lòng cậu những suy nghĩ ngổn ngang hỗn độn.
Rất day dứt.
Đó là sự hối hận và có lỗi với cả hai cô gái.
Nhưng đối với Hướng Nam còn có cả sự hận thù. Tối qua lúc cô chuốc Cẩm Xuyên uống say, lẽ ra cậu nên sớm có sự đề phòng mới phải.
Nếu như không phải tối qua cô gài bẫy thì cậu và Dương Nguyệt đã không đến bước đường này.
“Hướng Nam, em xuống đây trước đã!”
Dù có căm hận thế nào thì cũng là một mạng người, lại trẻ như vậy.
Sinh mạng vẫn là đáng quý. Bùi Cẩm Xuyên không thể thờ ơ.
Nghe thấy cậu ấy gọi tên mình, nước mắt của Hướng Nam bỗng chốc rơi lã chã.
“Cẩm Xuyên...” Giọng cô run run gọi tên người đàn ông mà mình yêu nhất, cái tên này cô không còn nhớ nổi mình đã thầm gọi bao nhiêu lần trong tim.
Trong tim cô sớm đã khắc ghi hình bóng ấy.
Nhưng....
Trước đây cô lại chỉ có thể giương mắt mà nhìn anh và Dương Nguyệt thân mật bên nhau.
“Cẩm Xuyên, em yêu anh!”
Giọng nói cô gọi anh đầy thống thiết và kiên quyết như muốn phát tiết hết ra ngoài toàn bộ những tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng bấy lâu nay.
“Tuy anh không yêu em hoặc cũng có thể là ghét em... nhưng, em yêu anh – Bùi Cẩm Xuyên, tình yêu mà em dành cho anh không hề ít hơn Dương Nguyệt, thậm chí em còn yêu anh hơn cả cậu ấy gấp trăm gấp ngàn lần!”
“Chuyện này không liên quan gì đến Dương Nguyệt, hơn nữa, giờ người chúng ta phải giải quyết đầu tiên đó là cô ta.”
Lý Vũ Sâm dời sự chú ý của mọi người về phía Hướng Nam.
Vừa nãy đứng dưới lầu anh đã nghe những lời bàn tán xì xào của mọi người, cũng đã nắm được phần nào tình hình hiện tại.
Lý Vũ Sâm nói xong, đột nhiên bước về phía Hướng Nam.
Dương Nguyệt sợ anh kích động đến Hướng Nam, bất giác kéo anh lại. “Tâm trạng cô ấy giờ đang không ổn...”
“Anh biết, em đứng yên đây, đừng làm gì cả.”
Lý Vũ Sâm vỗ về.
Dương Nguyệt chỉ đành ngoan ngoãn đứng đó.
Lý Vũ Sâm đi về phía Hướng Nam, so với sự căng thẳng của tất cả mọi người, anh ngược lại vô cùng điềm tĩnh.
“Anh đứng lại đó! Anh định làm gì?” Hướng Nam gằn giọng.
“Đừng căng thẳng.” Giọng Lý Vũ Sâm bình thản nói. “Tôi chẳng qua là muốn nói chuyện tử tế với cô thôi.”
“Giữa chúng ta có chuyện gì mà nói chứ?” Hướng Nam không hiểu.
“Còn nói gì nữa chứ? Tất nhiên là nói vấn đề tình cảm.” Lý Vũ Sâm từ từ bước lại gần, hai tay anh dựa vào lan can, đứng cách Hướng Nam khoảng 1 mét ngang.
“Thực ra lập trường của chúng ta giống nhau. Cô thích Cẩm Xuyên, tôi thích Nguyệt Nguyệt.” Nói đến đây ánh mắt anh nhìn về phía Dương Nguyệt, trong ánh mắt ấy đều là sự cưng nựng yêu chiều khiến người ta như muốn tan chảy.
Một lúc sau anh mới thu lại ánh nhìn, cười khổ. “Tuy rằng cô nhóc đấy trước giờ luôn cương quyết cự tuyệt tôi nhưng tôi chưa từng làm những chuyện tiêu cực như cô.”
“Cậu ấy từ chối anh?”
“Ừm.” Lý Vũ Sâm cười khổ. “Nói thật tôi muốn có người phụ nữ như thế nào mà chẳng được? Bị cô ấy từ chối hết lần này đến lần khác, đây mới thực là lần đầu tiên. Vì vậy tôi dám nói rằng những khó khăn mà tôi từng phải chịu nhiều hơn cô gấp trăm ngàn lần. Nhiều lúc chán nản tôi còn tự nói với bản thân mình, cô bé này có gì thu hút hoặc có gì tốt, tại sao mình lại cứ bị cô ấy làm cho mê mệt điên đảo như vậy? Nhưng đến cuối cùng chúng ta đều không thể không thừa nhận rằng có một người như thể sinh ra là để trừng trị bạn vậy, có muốn chống cự thế nào cũng vô ích thôi.”
Những lời đó rút ngắn khoảng cách giữa anh và Hướng Nam lại, nhưng...
Đối với Bùi Cẩm Xuyên, có thể khó chịu đến nhường nào thì khó chịu đến nhường ấy.
Đối với Dương Nguyệt thì đó lại là một cảm giác hoàn toàn khác.
Nhịp tim rung động cùng với sự ngọt ngào hoàn quyện là một cảm giác trước giờ cô chưa từng có.
“Ít nhất bây giờ Dương Nguyệt đồng ý ở bên anh rồi, nhưng anh ấy thì không như vậy... anh ấy mãi mãi cũng sẽ không yêu tôi đâu!” Hướng Nam nghẹn giọng, khóc nấc lên với Lý Vũ Sâm.
“Cô dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy chứ?” Lý Vũ Sâm nhìn thẳng vào mắt cô. “Cô biết đàn ông thích phụ nữ như thế nào không?”