Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 287 : Trong đầu đều là anh

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


“Không.” Dương Nguyệt lắc đầu nhìn bố mẹ, thở dài. “Nói là chuyện đi du học, có thể phải xem xét lại một lần nữa.”



Không muốn để bố mẹ thất vọng nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà nói trước để bố mẹ có sự chuẩn bị tư tưởng.”



Bố mẹ cô nhìn nhau một cái, cuối cùng mẹ cô lên tiếng trước. “Muốn xem xét lại thì cứ xem xét đi, thực lực của con mọi người đều biết mà. Con cũng đừng sốt ruột quá, nếu lần này không đi được thì lần sau cũng vẫn có cơ hội mà. Tuy là hơi tiếc một chút, nhưng lúc nào mà chẳng như nhau.”



Dương Nguyệt biết bố mẹ nói như vậy chẳng qua là muốn an ủi mình. Nếu thật sự không đi được thì bọn họ cuối cùng cũng phải thất vọng.



Trong lòng cô trĩu nặng, gật đầu.



...........



Đêm đó Dương Nguyệt ngủ không yên giấc.



Cô sợ điện thoại kêu, thật sự rất lo trường sẽ gọi điện cho mình.



Kết quả không có tin tức gì từ trường.



Cô mơ màng ngủ đến 10 giờ trưa, điện thoại bỗng điên cuồng vang lên.



Cô ngồi bật dậy khỏi giường, hoảng hốt vồ lấy điện thoại, lưng đẫm mồ hôi lạnh.



Nhìn số điện thoại hiện trên màn hình mới thở phào một hơi.



Không phải là cuộc điện thoại từ trường mà là của Hướng Nam.



“Nam Nam.” Cô ôm chăn, xoay người trên giường.



“Nguyệt Nguyệt, cậu mau ra đây, đến văn phòng của thị trấn đi!” Giọng Hướng Nam vừa gấp vừa hoảng hốt.



“Xảy ra chuyện gì vậy?” Dương Nguyệt hỏi.



“Cậu... ôi trời, tóm lại là chuyện của cậu. Nhất thời tớ cũng không giải thích rõ ràng được với cậu. Cậu tự đến xem đi.”



Đầu dây bên kia của Hướng Nam rất ồn ào nhưng Dương Nguyệt cũng nghe thấy rõ được những gì cô ấy nói.



Đầu cô mơ hồ.



Văn phòng thị trấn có thể có chuyện gì của mình được?



Hướng Nam gấp gáp thúc giục cô vài câu rồi tắt máy.



Cô cũng không dám chậm trễ, thay quần áo rồi chải chải đầu, đến bữa sáng cũng không kịp ăn, vội vàng chạy ra khỏi nhà.



Lúc này bố mẹ cô đều ở bệnh viện, cô khóa cửa nhà lại.



Văn phòng thị trấn cách nhà cô rất gần, không mất đến vài phút đã đến nơi.



Từ đằng xa đã nhìn thấy một đám người đang vây quanh bảng thông báo của thị trấn, không biết đang hóng hớt chuyện gì.



“Đừng nhìn nữa! Đừng nhìn nữa!” Giọng Hướng Nam chát chúa vang lên xen giữa những tiếng ồn áo huyên náo đó.
“Mọi chuyện đều đã qua rồi, sau này chúng ta đừng nhắc đến nữa. Huống hồ... lúc đó tớ cũng đã nghĩ đến chuyện sẽ nói chia tay với Cẩm Xuyên. Tớ... có lẽ sớm đã thay lòng hoặc cũng có thể, tớ chưa từng yêu Cẩm Xuyên mà thôi.”



Hướng Nam nhìn cô. “Cậu đã xác định với Lỹ Vũ Sâm chưa?”



Nhắc đến Lý Vũ Sâm, mắt cô như có thêm tia sáng.



“Tuy tớ nói ra những lời này có hơi vô tình. Nhưng từ sau khi ở bên anh ấy, tớ chưa từng nhớ đến Cẩm Xuyên. Trong đầu đều là anh ấy. Lên lớp cũng là anh, tan học cũng là anh, trước khi ngủ là anh, đến trong mơ cũng vẫn là anh... Nhưng ngày trước còn ở bên Cẩm Xuyên lại thường xuyên nhớ đến anh.”



Hướng Nam nhìn thấy Dương Nguyệt như vậy thì cười.



Bộ dạng này của cô hoàn toàn khác với cô trước đây.



Trước đây Dương Nguyệt rụt rè hơn, còn giờ cô... vì yêu mà có dũng khí dám thừa nhận.



“Vậy còn cậu thì sao? Cậu và Cẩm Xuyên...” Dương Nguyệt dò hỏi.



Hướng Nam cười khổ, vỗ cô một cái. “Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn có tâm trạng quan tâm đến những chuyện vớ vẩn này nữa. Mau nghĩ cách xem làm sao để giấu được chuyện này không cho bố mẹ cậu biết thì hơn.”



Dương Nguyệt thở dài.



Làm sao giấu được?



E rằng...



Bố mẹ cô giờ đã biết rồi.



Đang nghĩ như vậy thì điện thoại cô reo lên. Dương Nguyệt khựng người lại một lúc, bất giác nắm chặt lấy điện thoại.



Hướng Nam lo lắng nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô.



“Tớ phải về đây.” Dương Nguyệt nói.



“.... Có vẻ chú và dì đã biết chuyện rồi.”



Dương Nguyệt cười khổ. Lý phu nhân đã làm đến mức này rồi, sao có thể bỏ qua phía bố mẹ cô chứ?



“Cậu về nói chuyện từ từ với bố mẹ, hay là tớ đi về cùng cậu nhé?” Hướng Nam hỏi cô.



Cô lắc đầu. “Để tớ tự giải quyết thì hơn.”



...................



Dương Nguyệt về đến nhà.



Còn chưa bước vào nhà đã cảm nhận được một không khí ngột ngạt căng thẳng tràn ngập bên trong.



Trước cửa là hàng xóm đang nói chuyện với bố mẹ cô.



“Lão Dương à, giờ trẻ con mười mấy tuổi đầu là dễ nổi loạn lắm, phải dạy dỗ cho tử tế. Nếu mà không dạy bảo cẩn thận sau này dễ đi vào con đường tà ma ngoại đạo lắm.”