Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 288 : Chúng ta chia tay đi

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


“Lão Dương à, giờ trẻ con mười mấy tuổi đầu là dễ nổi loạn lắm, phải dạy dỗ cho tử tế. Nếu mà không dạy bảo cẩn thận sau này dễ đi vào con đường tà ma ngoại đạo lắm.”



“Ông Ngô nói phải đấy. Tiểu Thành nhà chúng tôi còn đang trông chờ nó cơ. Thành tích của nó không phải tốt lắm, nói là ra nước ngoài có thể vươn lên không, giờ... ầy, đừng làm hủy hoại tiền đồ đấy!”



“Đừng chiều nó nữa, lúc nên đánh thì vẫn cần phải đánh. Đánh vài trận là sẽ ngoan thôi. Làm chuyện đó... với đàn ông cơ đấy!”



“Được rồi, đủ rồi! Con gái của tôi, tôi tự biết dạy, không cần các người dạy tôi phải làm gì!” Mặt bố Dương Nguyệt xanh tái, đuổi khách.



Những lời nói của hương thân trong xóm khiến ông thấy như bị bôi tro trát trấu vào mặt, khuôn mặt vừa thê thảm vừa tối sầm lại.



Bình thường ông là thầy giáo có tiếng nghiêm khắc, là người cha hiền từ, Dương Nguyệt lại là học sinh giỏi có tiếng quanh vùng.



Cô xinh đẹp khéo léo không nói, thành tích học tập cũng rất ưu tú, đỗ vào trường đại học danh tiếng, giờ lại là sinh viên trong diện được bảo đảm đi du học nước ngoài...



Có cô con gái xuất sắc như vậy, bậc làm cha mẹ tự nhiên nở mày nở mặt. Thế nhưng, giờ đây...



“Bố.” Dương Nguyệt vừa hổ thẹn vừa thấp thỏm, cảm giác có lỗi với sự kỳ vọng mà bố mẹ dành cho mình.



Cô khẽ gọi một tiếng, cổ họng đã nghẹn lại.



Bố Dương Nguyệt nhfin thấy cô, mặt ông nghiêm lại lạnh lùng. “Đi vào đây với bố!”



Vừa bước vào nhà, bố Dương Nguyệt đóng lại cánh cửa nặng nề. Mẹ Dương Nguyệt không ngừng ôm ngực, nhìn đã biết là bà đang rất tức giận.



Vừa nhìn thấy Dương Nguyệt, khuôn mặt bà tràn đầy thất vọng.



“Dương Nguyệt, mày khiến mọi người quá thất vọng rồi!”



Một tiếng than của bà khiến nước mắt cô bỗng chốc tuôn rơi, cô khẽ gọi một tiếng đầy oan ức. “Mẹ...”



“Đừng gọi tôi là mẹ!” Lửa giận của bà bốc lên ngùn ngụt.



Bà với tay ném xuống một phong thư trong có một loại những tấm ảnh, vứt ra trước mặt Dương Nguyệt. “Mày xem đi! Đây là thứ gì! Thật... khiến người ta không dám nhìn vào!”



Dương Nguyệt cúi đầu nhìn.



Những bức ảnh này giống y như những bức dán trên bảng thông báo.



Lý phu nhân đúng là đã gửi cho bố mẹ cô một bản.



Cô cắn môi, cổ họng uất nghẹn, không biết phải nói gì mới phải.



“Dương Nguyệt, mày hãy nói cho bố mẹ biết những bức ảnh này có phải đều là giả không! Thực ra mày không hề có quan hệ gì với 2 người đàn ông này, mày không hề bắt cá hai tay giữa bọn họ, có phải không?”



Những chữ viết trên mấy tấm ảnh đều rất rõ ràng.



Nói là trong thời gian cô học ở trường đều không chú tâm học hành, bắt cá hai tay giữa hai anh em.




Thứ tình yêu mà không có được sự ủng hộ của bố mẹ, thì dù có cưỡng cầu cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp...



Dương Nguyệt hít sâu vào một hơi, từ từ rút điện thoại trong túi ra. “Mẹ... con nghe lời mẹ, con gọi cho anh ấy...”



Mẹ Dương Nguyệt đứng đó nhìn cô, nghe cô nói.



Dương Nguyệt ấn số điện thoại của Lý Vũ Sâm, ngón tay cô run lên, mỗi một lần ấn phím đều như hao tận những sức lực cuối cùng của cô.



Lần đầu tiên cô biết hóa ra gọi điện thoại lại là một chuyện đau khổ như vậy.



Đầu cô quay cuồng, đến số cũng nhớ không chính xác.



Mấy lần liền ấn số rồi lại xóa đi, ấn nhầm.



Dãy số 11 số mà gần 1 phút sau mới ấn xong. Cô gọi đi, điện thoại kêu đến hồi chuông thứ 2 đã nhấc máy.



“Sao lại gọi cho anh giờ này vậy, anh còn tưởng em vẫn đang ngủ.”



Giọng Lý Vũ Sâm dịu dàng truyền đến từ đầu bên kia, anh hạ thấp giọng. “Đừng tắt máy nhé, anh ra ngoài đây.”



Cô biết giờ này có lẽ anh đang dự cuộc họp sáng.



Nhưng anh vẫn mặc kệ mà nghe điện thoại của cô.



Nước mắt Dương Nguyệt không kìm nổi nữa, lộp nộp rơi xuống.



Cô biết lần này nói chia tay với anh, sau này bất luận qua bao nhiêu năm nữa, bất luận hai người họ sẽ trở thành ra sao thì cô sẽ đều hối hận.



Hối hận bản thân đã từng bỏ lỡ mất một người yêu cô và cô yêu đến thế.



“Không cần đi ra nữa, Lý Vũ Sâm, anh không cần nói gì, chỉ cần nghe em nói là được...”



Dương Nguyệt lên tiếng, cô rất cố gắng để nói rõ ràng tránh khỏi những tiếng nấc nghẹn ngào.



Nhưng cổ họng cô như bị một bàn tay nào đó bóp nghẹt, không sao thở được.



Lý Vũ Sâm dường như nghe ra được có gì đó không ổn, anh khẽ cau mày. “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”



“Chúng ta... chia tay đi.” Ba từ cuối cô hít sâu vào một hơi mới nỏi được ra miệng.



Tan vỡ....



Như bị gió thổi qua.



Vụn rơi trong không khí.