Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 90 : Bến đỗ bình yên của cô

Ngày đăng: 16:39 30/04/20


Mắt anh ta nhìn cô chằm chặp như quỷ sa tăng vừa từ địa ngục bước lên, khiến người ta không khỏi run sợ.



Cố Thiên Tầm sững sờ, An Nhã ở bên cạnh cao giọng nói: “Ô, Thiên Tầm, ông chồng chính hiệu của cô đến rồi này!”



Câu nói này rõ ràng là cố tình đổ thêm dầu vào lửa. Cảnh Nam Kiêu đứng khựng lại đó, nắm tay càng siết chặt hơn.



Dương Mộc Tây tức giận nhìn sang An Nhã, Cố Thiên Tầm lúc này đã đứng dậy bước về phía Cảnh Nam Kiêu.



“Anh tìm tôi à?”



Cảnh Nam Kiêu giận dữ nhìn cô, mắt đỏ ngầu, anh ta nghiến răng dằn mạnh từng chữ: “Tối qua, cô về nhà bằng cách nào?”



“....”Cố Thiên Tầm sững sờ, cảm giác lạ thường, “Anh đến đây là để hỏi tôi chuyện này à?”



“Tôi hỏi cô, tối qua cô về nhà bằng cách nào? Mau trả lời tôi đi!” Anh ta quát ầm lên, bộ dạng đáng sợ đó khiến tất cả mọi người trong phòng làm việc đều kinh ngạc quay sang nhìn, đến cả Cố Thiên Tầm cũng thót tim.



“Tối qua Mộ tổng đã đến đón Cố Thiên Tầm, tất cả mọi người đều nhìn thấy!” Chu Linh còn muốn mượn gió bẻ măng, khoanh tay trước ngực chêm vào một câu.



Cảnh Nam Kiêu giận tím mặt lại.



Hóa ra bây giờ tất cả mọi người đều biết cô cắm sừng anh rồi! Còn Cố Thiên Tầm, cô làm thế nào để anh ngẩng mặt được với đời đây?



“Cô ta nói có thật không?” Cảnh Nam Kiêu hỏi lại.



Từng từ từng chữ đều như những cục đá ném vào người Cố Thiên Tầm, tim cô không ngừng đập hỗn loạn. Trước giờ cô chưa từng sợ người đàn ông này, kể cả lúc anh ta bóp cổ đòi giết cô, cô cũng chưa từng sợ. Nhưng, hôm nay... sát khí trên người anh ta quá mạnh, đôi mắt đó như muốn băm vằm cô thành trăm mảnh.



Cô hít sâu vào một hơi, đứng thẳng lưng nhìn anh ta: “Đúng vậy, là Mộ Dạ Bạch đến đón tôi! Á...”



Câu nói vừa phát ra từ miệng cô xong, chỉ nghe thấy một âm thanh “bốp” một tiếng, vang động cả phòng làm việc.



Không chỉ người trong cuộc là Cố Thiên Tầm mà tất cả mọi người có mặt líc đấy đều sững sờ. Đến cả ba người bọn Hà Tâm Nhu cũng đều không ngờ được chuyện xảy ra lúc đó, ba người họ đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc không nói nên lời.



Cái tát này đến một cách bất ngờ không hề có bất cứ dấu hiệu báo trước nào. Hơn nữa Cảnh Nam Kiêu đang lửa giận đùng đùng, ra tay không hề nhẹ, Cố Thiên Tầm lúc đó bị cái tát bất ngờ làm cho lảo đảo rồi ngã xuống sàn nhà.



Mọi thứ trước mắt đều chòng chành đảo lộn, có tiếng ong ong trong tai cô, đến cảnh vật xung quanh cũng nhìn không rõ nữa. Một tay cô chống lên sàn nhà, định đứng lên nhưng cả người không còn chút sức lực nào nữa.



Không!



Cố Thiên Tầm cô đâu có mềm yếu như vậy!



Hai năm trời bị hành hạ cô đều chịu đựng được, cái tát này có thấm tháp gì? Cô làm sao có thể dễ dàng bị đánh gục như vậy được?



Dương Mộc Tây bất thần lao đến đẩy Cảnh Nam Kiêu ra: “Anh điên rồi à? Sao anh dám đánh cậu ấy?”


Ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời rạng rỡ, nhưng trong lòng cô lại là những tảng băng chất thành đống.



Lạnh quá...



Lạnh quá...



..........



Không lên tầng 19 mà Mộ Dạ Bạch ôm cô bước thẳng vào nhà anh tầng 18. Thân người gầy guộc yếu ớt của cô nằm nép trên chiếc giường lớn, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.



Mộ Dạ Bạch lấy hộp đựng thuốc đặt trên đầu giường rồi bước vào phòng tắm đem ra một chiếc khăn nóng.



Anh cúi đầu nhìn cô chăm chú, khẽ gạt những sợi tóc rối lòa xòa trên mặt cô. Không cẩn thận chạm vào vết sưng đỏ trên mặt cô khiến cô đau đớn nhíu mày, giật mình lùi ra. Dường như không muốn anh nhìn thấy bản thân đang trong tình cảnh thê thảm như vậy, cô quay người lại, định tránh anh.



Mộ Dạ Bạch đưa tay ra ôm lấy vai cô, xoay người cô lại.



“Anh... đừng nhìn tôi.” Cô đẩy anh ra, mắt ngân ngấn lệ, “Đừng nhìn...” Cô bây giờ chắc thê thảm xấu xí lắm.



Cô tủi hổ, xấu xí, mất mặt đến mức không muốn sống nữa...



“Đừng động đậy!” Mộ Dạ Bạch nói như ra lệnh, anh trước giờ đều luôn cương quyết như vậy. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay lên nắm lấy tay cô, thân người to lớn của anh như phủ lên che chở cho cô, “Lau sạch nước mắt trên mặt đã rồi anh bôi thuốc cho em.”



Anh vừa nói vừa dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau mặt cho cô. Đau đến mức cô kêu a lên một tiếng, bất giác nắm chặt lấy tay tay, móng tay như bấu vào lòng bàn tay anh.



“Đau lắm à?” Mộ Dạ Bạch rõ ràng là hỏi thừa.



Cảnh Nam Kiêu tát hai cái đó căn bản không hề có chút nương tay nào, môi bên một cái bạt tai, đến răng cô cũng muốn rụng ra rồi.



Nước mắt Cố Thiên Tầm lại lã chã tuôn rơi, đôi môi tái nhợt mấp máy: “Tim.. càng đau...”



Người đàn ông đó từng là người cô thật lòng yêu thương, vì anh ta, vì cuộc hôn nhân này mà cô dốc lòng nỗ lực. Đến ngày hôm nay, dù cô đã cố gắng đẩy anh ta ra khỏi trái tim mình nhưng sự vô tình, tàn bạo và mất nhân tính của anh ta vẫn còn khoét sâu thêm vào vết thương lòng của cô...



Có những người, cho dù mình không yêu nữa nhưng trái tim vẫn bị tổn thương...



Mộ Dạ Bạch cúi đầu, nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt đó thâm trầm tối sẫm lại, như thể dù ánh sáng mặt trời có sáng rỡ thế nào cũng không thể chiếu vào đó được.



Anh trầm giọng lên tiếng: “Sao em ngốc thế hả, sao không đáp trả lại cho hắn ta cái bạt tai hung dữ giống như em từng tát anh chứ?”



Ánh mắt Cố Thiên Tầm nhìn sang anh. Đôi mắt anh vẫn luôn sâu xa diệu vợi, khó đoán như vậy, nhưng hôm nay cô lại nhìn thấy rõ ràng sự thương xót. Mắt cô nóng bừng, nụ cười trên mặt tả tơi đến mức khiến cho người khác xót xa. “Hắn không phải là anh...”



Không thể khoan dung và bao dung cho những tổn thương cô gây ra như vậy...



Mộ Dạ Bạch quay sang nhìn vào mắt cô, ánh mắt xao xuyến, vừa có phần chiều chuộng rõ rệt: “Hóa ra là vì anh dễ bắt nạt.”