Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 91 : Ly hôn

Ngày đăng: 16:39 30/04/20


Mộ Dạ Bạch quay sang nhìn vào mắt cô, ánh mắt xao xuyến, vừa có phần chiều chuộng rõ rệt: “Hóa ra là vì anh dễ bắt nạt.”



Ánh nhìn đó, giọng nói đó thật dịu dàng, vừa nhẹ nhàng như lông vũ vừa ấm áp như tơ, bao trùm lấy cô, khiến trái tim lạnh giá của cô được sưởi ấm.



Cô nhìn anh một cái rồi nói nhỏ: “Em xin lỗi...”



“Sao phải xin lỗi?”



“Là em làm anh vướng phải những rắc rối này, khiến anh mất mặt trước bao nhiêu người, khiến cho anh bị mọi người hiểu lầm.” Việc Cảnh Nam Kiêu làm ầm ĩ ngày hôm nay, khiến anh cũng bị liên đới.



“Là hiểu lầm sao?” Mộ Dạ Bạch nhìn cô với ánh mắt khác lạ, cô vội vàng quay mặt đi chỗ khác tránh ánh mắt của anh, anh đột ngột ngồi sát lại, kề mặt sát vào cô, lúc này mũi của hai người dường như sắp chạm vào nhau rồi. Cô không dám thở mạnh, ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, hỏi lại lần nữa: “Em cho rằng đó là hiểu lầm sao?”



Cô cắn cắn môi, giờ phút này tim cô đã mệt mỏi rã rời, đầu óc đờ đẫn, thật sự không còn tâm trí hơi sức đâu mà nghĩ đến những chuyện tình cảm nữa.



“Hôm nay có thể không nói chuyện này nữa được không? Haizz...”



Mộ Dạ Bạch cũng không nỡ dồn ép cô thêm nữa, chỉ nói: “Cố chịu đau một chút, anh xức thuốc cho em nhé.”



Nói xong anh cầm lấy chiếc khăn nóng chạm nhè nhẹ lên những chỗ sưng đỏ trên mặt cô, động tác nhẹ nhàng chậm rãi. Những vết thương của cô khiến anh cảm thấy phẫn nộ. Cảnh Nam Kiêu thật ra tay quả thật quá tàn độc!



“Anh đừng nhìn nữa...” Cố Thiên Tầm đưa tay ra giành lấy chiếc khăn trong tay anh rồi tự đưa lên những chỗ đau trên mặt mình, sau đó cô miễn cưỡng ngồi dậy, tựa người vào thành giường.



Điện thoại trong túi bỗng đổ chuông. Cô mở ra xem, màn hình hiện lên hai chữ “Ông xã”, tức thì mũi bắt đầu cay cay. Mộ Dạ Bạch cũng nhìn thấy nhưng không nói gì, chỉ mở hộp đựng thuốc ra.



Hít vào một hơi, Cố Thiên Tầm ấn nút nghe rồi áp vào tai. Mô Dạ Bạch lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt thoáng sẫm lại.



“Thiên Tầm, em đang ở đâu? Có phải ở khách sạn Hoàn Vũ không? Anh đến Lai Nhân không thấy em!” Giọng nói của Cảnh Nam Kiêu hiện rõ sự lo lắng bất an.



“Đừng tìm tôi nữa, cũng đừng gọi điện cho tôi nữa.” Cô tiếng lạnh lùng đến mức không hề có chút biểu cảm nào. Ai nghe thấy chắc cũng đều cảm nhận được sự bình tĩnh đến đáng sợ đó. “Cảnh Nam Kiêu, chúng ta đã kết thúc rồi.”



“Không! Anh không chấp nhận kết thúc gì hết!” Cảnh Nam Kiêu lớn tiếng: “Thiên Tầm, anh xin lỗi em! Anh thừa nhận chuyện hôm nay là anh sai, nhưng đó chẳng qua là vì anh quá bức xúc, anh quá quan tâm đến em nên mới lỡ tay!”



Quan tâm?



Vào giây phút đó, Cố Thiên Tầm cảm thấy chắc mình đang nghe nhầm. Người đàn ông đó đã bao giờ biết mảy may quan tâm đến mình? Nếu anh ta mà biết quan tâm đến mình dù chỉ là một chút thôi thì đã không đến bước đường ngày hôm nay.



Cô bật cười thành tiếng: “Cái mà anh quan tâm chỉ là những thứ “không có được” và những thứ “đã mất đi” mà thôi. Sau khi cuộc họp Hội đồng quản trị kết thúc, tôi sẽ đưa đơn ra tòa đề nghị ly hôn.”



“A lô, Thiên Tầm! Em....”



Cố Thiên Tầm quả quyết dập máy, vừa đặt điện thoại xuống bên cạnh chưa đầy 2 phút sau thì chuông lại bắt đầu kêu. Cô lập tức với tay tắt nguồn.



Đến lúc này mọi thứ mới được yên tĩnh trở lại. Cô thở hắt ra, tay vẫn còn hơi run.



Mộ Dạ Bạch đã lấy tăm bông chấm vào thuốc, đợi cô tắt máy xong anh chẳng nói chẳng rằng, dùng hai ngón tay giữ yên cằm cô rồi đưa tăm bông chấm thuốc lên những chỗ sưng đỏ trên mặt cô. Thuốc chạm lên mặt man mát, làm dịu đi đau đớn của vết thương. Ở khoảng cách gần kề đó, Cố Thiên Tầm nhìn anh, anh đang chăm chú cẩn thận xức thuốc cho cô từng chút một, đôi lông mày hơi nhíu lại đầy xót thương, thỉnh thoảng hơi chớp mắt, hai hàng lông mi dài phủ bóng xuống mắt anh.



Thấy Cố Thiên Tầm vẫn chăm chú nhìn mình, anh hỏi: “Nhìn gì thế?”
Cô biết Mộ Dạ Bạch đối với mình rất quan tâm chăm sóc, rất cẩn thận chu toàn, anh làm mang đến cho cô cảm giác bình yên.



Nhưng cô biết về anh được bao nhiêu chứ?



Đối với cô, người đàn ông trước mặt luôn luôn sâu xa khó đoán.



Cô cúi đầu xuống, cảm nhận được ánh mắt của Mộ Dạ Bạch đang nhìn mình chăm chú.



Cô vờ như không hay biết điều đó, giả bộ bình thản dùng dĩa cuốn mì lên, ăn một miếng. Mùi vị của món mì trước mặt khiến cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.



Anh mỉm cười mang chút đắc ý, hiển nhiên là rất tự tin vào tay nghề của mình: “Thế nào hả?”



“Em còn tưởng là chỉ có hình thức đẹp thôi, không ngờ mùi vị cũng ngon như vậy, sợi mì cũng rất vừa.” Cố Thiên Tầm nỏi, giọng không hề che giấu sự ngưỡng mộ, sau đó lại ăn thêm vài miếng nữa. Cô ăn nhanh quá, chạm phải vết thương trên mặt, đau nhăn nhó đưa tay lên che một bên má, không dám cử động mạnh. Mộ Dạ Bạch nhíu mày cười: “Từ từ thôi, có ai ăn tranh của em đâu.”



Cô cố tình làm như không có gì, cười nhẹ, chỉ có thể khẽ há miệng: “Lâu rồi không được ăn mỳ Ý nên thèm đó mà.”



“Đây là món tủ của anh, cũng là món duy nhất anh biết làm, em hãy nể mặt anh mà ăn hết nhé.”



“Vâng.”



......



Đến chiều thì Cố Thiên Tầm lên tầng 19. Sau khi mở cửa vào phòng thì căn phòng đã trống rỗng, Cảnh Nam Kiêu không còn ở đó nữa, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Trên bàn còn để lại một mẩu giấy, chỉ ngắn gọn 3 từ: “Anh xin lỗi.”



Cố Thiên Tầm cười nhạt, vo tròn mẩu giấy lại rồi ném vào thùng rác.



Lời xin lỗi của anh ta, cô đã không cần từ lâu rồi. Sau khi bị anh ta đánh cho ngã sõng soài dưới đất ngày hôm qua thì có hàng ngàn vạn câu xin lỗi cũng không thể chữa lành được vết thương của cô nữa rồi.



Cô bật nguồn điện thoại, Dương Mộc Tây gọi đến đầu tiên.



“Tắt máy cả ngày, thật là làm người ta sợ chết khiếp. May mà còn có Mộ tổng, không thì thật không biết cậu đã xảy ra chuyện gì.”



Cố Thiên Tầm bước vào nhà tắm, nhìn mình trong tấm gương treo trên tường, có chút sợ hãi. Cô thở hắt ra, cố gắng nói một cách bình tĩnh: “Cậu yên tâm đi, mình đâu có yếu đuối như vậy, chỉ là hai cái bạt tai thôi, mình không sao cả.”



Cô nói, giọng nhẹ như bẫng, Dương Mộc Tây nghe mà xót xa.



Thực sự thì đây đâu phải là chuyện của hai cái tát không thôi đâu? Cô vốn dĩ là người có lòng tự tôn cao, Cảnh Nam Kiêu gây chuyện ầm ĩ như vậy khiến cô khó mà đối diện được với mọi người ở công ty, nhất là trước mặt những kẻ cười trên nỗi đau người khác như đám người Hà Tâm Nhu.



“Sếp nói cho cậu nghỉ hai ngày để giải quyết chuyện riêng, ngày mai cậu không cần đi làm đâu nhé.”



Cố Thiên Tầm hiểu ý của Ngô Ca, hai ngày nay cô không xuất hiện ở công ty thì những lời đàm tiếu dị nghị kia cũng phần nào lắng xuống. Nhưng trốn tránh như vậy thì giải quyết được gì cơ chứ, chuyện cần phải đối mặt thì trước sau gì cũng phải đối mặt.



“Mình không có chuyện riêng gì cần giải quyết cả, sáng mai mình sẽ đi làm như bình thường.”



“Cậu thật cứng đầu!”