Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?
Chương 115 :
Ngày đăng: 15:58 18/04/20
Văn Hóa triệu tập một cuộc họp khẩn cấp. Trong cuộc họp này không chỉ có mặt của tất cả cổ đông lớn nhỏ quen thuộc mà còn là sự xuất đầu lộ diện của một vị mang danh "người bí ẩn". Người này từ trong bóng tối không hiểu dùng cách thức gì ép buộc hoặc dụ dỗ được rất nhiều cổ đông lớn nhỏ của Trịnh gia bán đi cổ phần của mình. Nhoáng một cái, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hắn đã nắm trong tay một số lượng cổ phần lớn, đủ sức lật đổ chính quyền chưa vững chắc của Văn Hóa.
Khốn khiếp!
Rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Hợp thức hóa cổ phần nhanh như vậy, còn nhanh như chớp lôi kéo đồng minh, ép buộc Văn Hóa thoái vị?
Đúng là hắn lúc này mới chỉ nắm giữ chức danh quyền chủ tịch. Vì cổ phần thực sự vẫn nằm trong tay ông Trịnh, chỉ khi nào lão ta chết hắn mới là chủ thực sự của nơi này. Nhưng quyền chủ tịch thì sao chứ? Trịnh gia mới là nguyên lão xây dựng tập đoàn này, kẻ khác vì lẽ gì có thể đơn giản dùng tiền liền đoạt đi chiếc ghế đã chắc chắn nằm trong tay hắn?
"Chuyện này là thế nào?" Đào Nương bật tung cánh cửa phòng họp, nhìn thấy con trai tiều tụy ngồi ở ghế giữa, nét mặt căng thẳng của bà không nhịn được càng xoáy sâu.
Vì sao chỉ qua một vài ngày con trai yêu quý của bà đã già đi trông thấy thế này?
Tiền bạc thực sự đủ sức hành hạ khiến người ta khổ sở đến vậy?
Nhìn xem, lúc này bà thảm như vậy còn chẳng phải vì tiền hay sao?
Chồng bỏ theo gái trẻ, ra sức bảo vệ con nhãi đó, thậm chí còn thuê người bảo vệ nó 24/7. Lúc bà xông đến muốn cho con tiểu tam cướp chồng kia một trận cũng bị ông Trịnh ngăn lại, thậm chí còn bị ông ta dùng ánh mắt khinh thường nhìn qua.
Đào Nương không hiếm lạ gì đàn ông, loại đàn ông như bố Trịnh bà gặp rất nhiều. Trước đây cũng bởi vì phía sau bố Trịnh có cả một tập đoàn lớn nên bà mới cố sống cố chết bám trụ, tranh đoạt cho được. Sau đó, thời gian dài bồi đắp, lại thêm chuyện hai người có với nhau hai mặt con.. Dù không có tình cũng còn nghĩa, bà không muốn mất đi người chồng vô dụng này một chút nào. Vậy mà.. Vậy mà ông ta..
Con gái dạo này cũng thay đổi, bà bận rộn với công việc Trịnh gia nên không có thời gian dạy con. Dung Dung bà yêu quý nhất liền đổ đốn, bị đám trẻ lưu manh dạy hư, bị cuốn theo vòng xoáy tiền bạc. Lúc này, nếu con bé có tìm bà thì chuyện nó đề cập đến cũng không phải tình cảm yêu thương gì như ngày xưa. Dung Dung mở miệng liền xin tiền, xin đến mức chính bà cũng cảm thấy sợ hãi và lo lắng.
Con trai càng không phải nói, ngoại trừ thời gian đầu vui vẻ mãn nguyện, thời gian sau đúng là địa ngục. Sắp xếp lại nhân sự bận đến bù đầu, tính kế loại bỏ hàng loạt những cái gai trong mắt, vay vốn công trình, bắt đầu thi công công việc khu Đông cho kịp tiến độ.. Tất cả những chuyện đó ào đến khiến Văn Hóa không còn là thằng nhóc ngoan ngoãn luôn một câu mẹ hai câu mẹ trước kia nữa. Hắn đã thay đổi, lúc nào cũng bận rộn không có thời gian về nhà dùng bữa, cũng không còn mấy khi kiên nhẫn cùng bà nói chuyện..
"Sao tự dưng lại triệu tập họp?"
"Còn 15 phút nữa mới đến giờ!" Văn Hóa nhìn đồng hồ, đôi mắt đẹp nổi một quầng thâm thật dày. Hắn mệt mỏi đứng dậy, tiến tới gần chỗ mẹ mình "Mẹ, con xin lỗi!"
"Vì sao con phải xin lỗi?" Đào Nương hơi hốt hoảng, nhưng bà tuyệt đối không hối hận. Chưa bao giờ Đào Nương hối hận vì những chuyện mình đã làm cả. Nếu bà sai, bà sẽ sửa hoặc tìm cách giải quyết hậu quả. Thế thôi!
Mớ bòng bong này nhất định cũng sẽ có cách giải quyết ổn hết, nhất định!
"Văn Hóa, con về phòng chủ tịch nghỉ chút đi, mẹ hầm canh cho con rồi!"
"Từ từ!" Văn Hóa không tập trung trả lời ngay, thứ hắn để tâm lúc này chính là thái độ khác lạ của trợ lý kia kìa "Trợ lý! Tôi không biết cái gì? Nói!"
"Cậu Minh chính là.."
"Là người mà chủ tịch Hóa đang chờ suốt từ sáng đến giờ!" Tiếp tục diễn không trọn vai, Trợ lý nãy giờ vẫn không thể nói hết câu tỏ vẻ bản thân đã quen rồi. Cô vừa nghe thấy tiếng người này đã lập tức tỏ ra sợ hãi, lui lại hai bước phía sau Văn Hóa.
Đám người trong phòng không còn đổ dồn mắt vào "kẻ gian" Hạ Lam nữa, ai nấy đều quan tâm xem ai là người vừa lên tiếng. Chất giọng cứng cỏi dễ nghe khỏi bàn, đã vậy nội dung câu nói còn mang đầy ẩn ý.. Và không khiến mọi người phải chờ lâu, ngay sau đó một giây, bóng dáng tựa siêu mẫu đã xuất hiện ở cửa. Người vừa đến cao quá mét tám, khuôn mặt điển trai với những đường nét hoàn mỹ giao hòa khiến người ta lầm tưởng bản thân đang ngắm một tuyệt tác mỹ thuật. Bộ vest đen lịch lãm khoác trên người càng làm tăng thêm một phần anh khí của cậu ta, biến cậu ta trở thành kẻ nổi bật nhất, khiến ai cũng vô thức hướng về.
Quan trọng hơn.. Người này chính là đại thiếu gia ngốc nhà họ Trịnh!
Ối làng nước ôi!
Thế này là thế nào?
Rõ là người ngốc, vì lẽ gì lúc này lại sở hữu phong thái quý tộc kiểu kia? Vì lẽ gì lại có thể nói ra những lời đầy chất châm chọc như vậy? Vì lẽ gì..
"Ồ, vợ à? Em trốn kiểu gì lại trốn lên tận đây, còn bị người ta bắt thế này?"
"Trịnh Văn Minh?" Văn Hóa sững sờ nhìn lại một lượt rồi một lượt, sau đó dường như vẫn chưa tin vào mắt mình, liền đưa tay dụi mắt sau đó nhìn lại một lần nữa.
Đúng! Không sai! Vốn dĩ chính là thằng ngốc vẫn luôn bị hắn bắt nạt bao lâu nay!
Tại sao nó lại nói nó chính là người hắn chờ từ sáng? Tại sao trợ lý nhìn thấy nó lại sợ hãi? Còn nói chuyện kiểu tôn trọng nó thế kia? Quan trọng hơn.. Hình như nó không còn ngốc nữa! Ha ha, ngốc có thể khỏi sao? Đúng là kì lạ..
"Trịnh Văn Minh!"
"Là tôi đây!" Văn Minh híp mắt, sát khí nồng đậm liếc về phía mấy vị bảo an vẫn còn đang kìm kẹp Hạ Lam. Cậu nhướn mày ra hiệu, lập tức từ phía sau mấy người lao lên, giải thoát Hạ Lam khỏi gông cùm "Sao vậy em trai? Ngạc nhiên đến mức nói không lên lời?"
"Chúng mày định diễn trò gì?" Văn Hóa trấn định rất nhanh, vừa cười lạnh vừa hỏi "Hai vợ chồng mày định phá Trịnh gia? Đừng hòng! Bảo an, mau đi mời cảnh sát sang bên này làm việc!"
"Khỏi cần đi!" Văn Minh kéo Hạ Lam về phía mình, thân mật véo eo cô một cái, hàm ý ám chỉ anhmớicứucưng, coinhưcưngnợanh! "Em trai cứ yên tâm, Trịnh gia là của anh, vì sao anh lại mất công phá đi tài sản của chính mình cơ chứ?"
*Ầy, hành độngngớngẩnnhấtcủanữchínhsauhơn 100c xuấthiểnrồi 😑😑😑