Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 116 :

Ngày đăng: 15:58 18/04/20


Phòng họp rất nhanh được trả lại sự yên tĩnh ban đầu. Mấy vị bảo an được vài anh chàng áo đen cao to đẹp trai hộ tống đi thẳng ra ngoài. Thật ra dù có không bị cưỡng ép rời đi bọn họ cũng sẽ tự nguyện ra đi. Nhìn xem, đại thiếu gia và nhị thiếu gia tranh đấu, chuyện này chính là chuyện nội bộ gia tộc, người ngoài như họ tốt nhất không nên dây vào!



Biết quá nhiều nhỡ đâu bị đuổi việc bất thình lình thì sao? Lương ở Trịnh gia cao, công việc lại nhàn hạ, họ còn không muốn mất đi miếng cơm ngon này.



Thế nên căn phòng lớn trong phút chốc trở nên yên tĩnh lạ thường, cả bốn người đều im lặng quan sát đối phương, nửa câu cũng chưa buồn nói. Hạ Lam vẫn bị Văn Minh nắm chặt tay, một bước cũng không thể rời. Và thật sự lúc này cô chẳng muốn đi đâu chút nào. Có "cây cao bóng cả" tình nguyện che ngang đầu mình, đưa cho mình một bến đỗ an toàn, tội gì phải ra kia cho mưa gió ngập mặt?



Văn Hóa vẫn còn sững sờ và nghi hoặc, nét mặt hoà trộn đủ thứ cảm xúc lẫn lộn. Không cần nghi ngờ, tất cả những cảm xúc đó đều mang tính chất tiêu cực. Bực bội, khó chịu, kìm nén, tức giận.. Mọi chuyện đều không giống như kế hoạch của hắn, hơn nữa Văn Minh này còn cho hắn một ngạc nhiên lớn như thế, hắn không bị sang chấn tâm lý đã là may mắn lắm rồi!



Rốt cuộc Văn Minh này ngốc thật hay ngốc giả?



Nếu như ngốc thật thì tại sao bây giờ lại bình thường được đến thế này? Có "thuốc trị chứng thiểu năng" thật hay sao? Và nếu như Văn Minh mới hết ngốc thì anh ta lấy đâu ra nhiều tiền, nhiều thực lực như vậy để tính kế ganh đua với hắn? Chẳng lẽ do Hạ Lam kia vẽ đường giật dây?



Còn nếu như anh ta giả ngốc.. Văn Hóa âm thầm nhớ lại khoảng thời gian trước khi hắn và Văn Minh còn nhỏ, cả hai đều an phận ở biệt thự Trịnh gia, tay không nhịn được đổ mồ hôi lạnh. Giả ngốc có thể thật như vậy? Nhịn lâu như vậy? Diễn đến mức khiến không một ai có thể nghi ngờ như vậy.. Tài năng của người này đến đâu? Sự sâu sắc ấy xuất phát từ đâu? Và cả tính nhẫn nhịn cực hạn đó nữa..



Văn Hóa không dám tin!



Cả hai trường hợp đều xuất hiện những lỗ hổng khiến hắn không dám đặt niềm tin chắc chắn vào cái nào. Nhưng nếu không tìm ra hướng đi đúng, làm sao có cách giải quyết chính xác được đây?



Vậy là hai trong số bốn người lúc này đang đầy suy nghĩ trong đầu, thoáng qua, hai người còn lại có vẻ đơn giản, dễ đoán hơn nhiều. Văn Minh ung dung vừa trêu vợ vừa quan sát địch thủ "lâu năm" trước mặt mình. Còn trợ lý xinh đẹp của Văn Hóa thì sợ hãi và lo lắng một cách thái quá, liên tục tìm cách rút lui..



Và sự im lặng nào rồi cũng có điểm kết thúc, đỉnh điểm của việc này chính là âm thanh run rẩy của trợ lý, cô nàng giả lả cười, trốn chạy: "Tôi.. Tôi đi lấy nước! Mọi người ngồi trước đi!"



"Thế nào em trai?" Văn Minh đợi cánh cửa phòng họp đóng lại hẳn mới xoay người, tựa như mình thật sự là chủ nhân của nơi này mà tự nhiên đi tới "Người không cần thiết đều đã đi hết, chúng ta có thể thẳng thắn nói chuyện rồi nhỉ?"



"Tâm cơ của mày cũng sâu gớm!" Văn Hóa nhếch môi cười, cố gắng giấu sự bối rối của mình bằng cách xiết thật chặt nắm tay "Nói chuyện? Văn Minh, mày muốn nói chuyện gì?"



"Quyền chủ tịch.." Văn Minh không hề nao núng, dẫn Hạ Lam đến thẳng chiếc ghế lớn phía trên, ung dung kéo cô ngồi xuống "..Nên chuyển giao rồi!"



"Chuyển giao?" Văn Hóa phá ra cười, nhức nhối nhìn chiếc ghế vốn dĩ là của mình bị kẻ khác làm ô uế. Hừ, được rồi, dù đúng ngườibíẩnkia có là thằng ngốc này thì thế nào? Hắn cũng vẫn sẽ cùng Đào Nương thực hiện kế hoạch kia, cùng nhau hạ bệ Văn Minh. Quan trọng hơn, hắn sẽ khiến thằng ngốc phải quay trở về đúng chỗ của mình!




"Vậy còn chuyện.."



"Nguyễn Hạ Lam! Cô bị ngu hay sao còn đứng đó?" Văn Hóa đánh không được người liền đổi cách công kích "Toàn bộ mọi chuyện đều là do thằng đó ra tay! Kể cả chuyện cưới cô, lợi dụng tung ra scandal video và ảnh xếch của tôi và cô, còn dám để cô làm bia đỡ đạn trong cuộc phẫu thuật đó, cho cô ra mặt khu Đông.."



"Trịnh Văn Hóa, sao cậu biết chuyện phẫu thuật của Văn Minh?" Hạ Lam tinh thần thép làm sao lại vì chút choáng váng mà bị tung hỏa mù, cô xiết tay, nhìn Văn Minh đến cạnh, thân mật ôm lấy mình "Còn biết được tôi giúp cậu ta làm bia đỡ đạn?"



"..."



"Chẳng lẽ vụ đó cậu cũng có phần?" Cô nhếch môi, không hề ngần ngại dựa lưng vào lồng ngực rắn chắc của Văn Minh.



Cậu như nhận ra sự khác biệt về mặt sức khỏe của Hạ Lam, thản nhiên để mặc cô muốn tựa thế nào thì tựa. Nhìn thoáng qua hai người lúc này chẳng khác nào nhân vật trung tâm trong bức tranh tình cảm ngọt ngào hoàn mỹ nhất. Đáng tiếc khung cảnh của bức tranh này quá mức không hợp lý! "Hay là.. Do chính cậu Hóa nhúng tay vào? Muốn mưu sát anh trai cùng cha khác mẹ của mình để chiếm đoạt tài sản?"



"Đừng.. Đừng vu hãm người khác!" Văn Hóa muốn lui lại nhưng tay hắn vẫn còn bị người ta khóa chặt không thể nhúc nhích. Hừ, không công kích được bên này thì chọc ngoáy bên kia! Hắn không tin hắn không khiến được bọn chúng khó chịu, không kéo được chúng xuống bùn! "Nguyễn Hạ Lam, cô nói thì hay rồi.. Nhưng này, cô thật sự muốn ở bên thằng ngốc này sao? Còn vợchồngngọt ngào như vậy.. Ha ha ha, đúng là nực cười!"



"Đưa cậu Hóa ra ngoài!" Văn Minh cảm nhận được thông tin không hay ho gì phía sau, lập tức hạ lệnh "Nhẹ nhàng thôi, biết chưa?"



"Mẹ kiếp! Thằng hèn! Mày nghĩ mày là ai mà lên mặt? Cũng chỉ là loại dùng lại giày tao đã đi thôi! Ghế Trịnh gia ông ngồi chán rồi, cả con đàn bà mày đang ôm ông cũng chơi chán rồi! Chơi đến mức nó phải đi phá thai đến mấy lần.. Ha ha ha, thứ đồ nát bét đó còn nâng niu được, đúng là ngu ngốc! Hạ tiện!.."



"Im mồm!"



"Tao không im! Hạ Lam chỉ là con đ*, còn mày, mày.."



"Trịnh Văn Hóa! Mày câm miệng cho tao!"



"..."



Phía sau lưng đột ngột mất đi điểm tựa, Hạ Lam loạng choạng mãi đến khi bám được vào bàn họp mới đứng được trở lại. Hai chân cô run rẩy kì lạ, tâm trí dường như tự dưng bị ai đó lôi ra nhúng nước đến choáng váng. Trước mặt cô hiển hiện hình ảnh Văn Minh không để ý hình tượng lao đến đấm thẳng vào mặt Văn Hóa, sau đó tối dần.. Tối dần.. Tối đến mức chỉ còn một màu đen thăm thẳm..