Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 185 :

Ngày đăng: 15:59 18/04/20


Không khí trong phòng lớn rơi vào trầm mặc và căng thẳng. Điều kiện này nói ra lập tức khiến Văn Minh giật mình chấn động: kết hôn với Mai Anh kia liền có được tập đoàn X lớn nhất nhì thế giới. Quả nhiên là một thương vụ làm ăn có lãi cực kì!



Doanh nhân làm ăn trân trọng nhất là thứ gì? Dĩ nhiên là hiệu suất công việc, lợi nhuận thu được và cuối cùng mới tới danh tiếng. Thế nên không cần nghi ngờ, điều kiện vừa đặt ra kia có sức hấp dẫn vô cùng lớn. Đảm bảo hỏi 10 người thì cả 10 đều vội vã đồng ý, mặc cho kẻ mà tổng giám đốc X yêu cầu kết hôn có ma chê quỷ hờn thế nào chứ đừng nói là tựa thiên tiên kiểu Mai Anh kia.



Văn Minh một lần nữa chứng minh cho người đọc thấy, cậu ta đã vượt quá khả năng của con người từ lâu. Ung dung nhấp một ngụm rượu nhỏ, Văn Minh đặt ly xuống bàn, cười nhạt chậm rãi chất vấn: "Trước khi trả lời yêu cầu của ngài, cho phép tôi được tò mò một chút!"



"Tôi thích có qua có lại hơn!" Tổng giám đốc X cũng cười, vẻ mong chờ đong đầy trên mặt "Cậu tò mò hỏi tôi vài điều tôi sẽ trả lời, hi vọng khi tôi tò mò hỏi lại cậu, cậu cũng thật thà đáp lại tôi một chút!"



"Không hiểu nhân viên của tôi vì sao lại được ngài coi trọng như vậy?" Văn Minh thẳng thắn đi thẳng vào vấn đề, hiên nhiên đã đồng ý điều kiện của ông ta. Cả hai người đều đang đeo mặt nạ, thật thật giả giả cũng chỉ có bản thân người nói tự biết mà thôi "Hạnh phúc của cô ấy có thể dùng cả tập đoàn để đổi? Đúng là quá cao giá rồi!"



"Nếu tôi nói nó dùng để mua hạnh phúc của cậu thì sao?" Tổng giám đốc X gõ gõ ngón tay lên bàn, khóe môi nhếch cao "Một cô vợ đầy tai tiếng lại chẳng hề xinh đẹp chắc chắn không thể bằng được Ngô Mai Anh này, cậu cũng thấy thế đúng không?"



"Thu lợi nhuận cao là mục đích lớn nhất của người kinh doanh.." Văn Minh lắc đầu, không cho là đúng "Nhưng đôi lúc không phải cứ có nhiều tiền liền khiến người ta vui vẻ. Hơn nữa.. Hiện tại tôi cùng cô ấy rất hạnh phúc, không cần bất kì ai thay thế!"



"Cậu chắc chắn?" Tổng giám đốc X hơi nghi hoặc sau đó tỏ ra tiếc nuối thở dài một hơi. Ông ta nhanh chóng chuyển chủ đề "Tôi còn tưởng cậu lo lắng rào cản xã hội, vì thấy cô ta quá giống bàấynên chỉ dám đặt trong bóng tối.."



"Vì sao ngài biết bàấy?" Văn Minh lập tức nhận ra ông ta nói đến ai. Tổng giám đốc X quen mẹ cậu? Và dường như giữa họ còn có mối quan hệ gì đó nữa cơ.. Chính vì thế nên ông ta mới chọn Mai Anh trong lần đi ăn tối, còn ưu ái cho cậu đủ thứ trong hợp đồng hợp tác "Ngài là bạn của mẹ tôi?"



"Bạn? Chỉ là bạn thôi sao?" Nụ cười trên mặt ông ta cứng ngắc, sau đó rất nhanh trở nên chua chát "Phải rồi, chúng tôi chỉ là bạn!"



"Nhưng.." Vì sao ông lại biết? Với người ngoài Văn Minh luôn là con của Đào Nương cơ mà, đến cả người cậu Ngọc Thái kia còn không nhận ra, tổng giám đốc X làm sao lại biết?



"Cậu có rất nhiều nét giống với Mai Lan.." Tổng giám đốc X như thấy được thắc mắc của cậu, nhanh chóng giải đáp "Chỉ liếc mắt tôi liền nhận ra ngay cậu là con trai của cô ấy!"



"..."



"Nhưng cậu khá hơn Mai Lan nhiều.." Ông ta hơi cúi đầu, bờ vai run rẩy, đôi mắt dường như đã lạc vào khoảng quá khứ nào đó "..Ít ra khi tôi đặt tiền tài trước mặt cậu, cậu không vì nó mà rời bỏ người đã cùng đồng cam cộng khổ với mình!"




*



Ngọc Thái ung dung ngồi trong phòng viện trưởng, chẳng hề hay biết bên ngoài có người đang tính kế đón đầu gặp mình cho bằng được. Kể từ ngày bắt gặp Si Tình kia, cảm giác bị theo đuôi đã triệt để biến mất, khiến anh cảm thấy cực kì thoải mái. Mặc dù ngày hôm đó về nhà nhìn thấy căn phòng của mình bị Mai Anh kia làm cho hỗn loạn, đồ đạc vỡ nát rơi đầy đất.. Cũng không ngăn được anh nở nụ cười thỏa mãn. Tóm gọn được thủ phạm đứng trong bóng tối, loại bỏ được cảm giác thấp thỏm đeo bám mình cả nửa năm trời. Sự sung sướng này không phải đơn giản dùng vài từ ngữ là có thể diễn tả được đâu.



Liếc mắt nhìn qua đồng hồ, thời gian nghỉ trưa sắp sửa kết thúc đến nơi. Chiều nay không họp, cũng chưa thấy báo có chuyện gì cần giải quyết gấp. Ngọc Thái dự tính gọi điện tới chỗ Mai Anh kia, hẹn cô ta ra ngoài nói vài chuyện. Sắp đến ngày kỉ niệm đám cưới của hai kẻ cuối cùng trong nhà họ Trịnh. Ngọc Thái không nằm trong danh sách khách mời chính thức, nhưng như vậy cũng chẳng sao. Một món quà của khách không mời hẳn rằng sẽ khiến bọn họ vui vẻ lắm. Ít nhất trước khi Mai Anh kia làm nên cơm cháo, Ngọc Thái muốn bày ra một chút món khai vị cho Văn Minh và Hạ Lam kia. Thực ra anh muốn đưa "thứ đó" cho hai kẻ này vào ngày họ cùng nhau đi chụp ảnh cưới. Nhưng hai người cuồng công việc đó một chút thời gian cũng không sắp xếp được, lịch chụp ảnh chưa rõ ra sao nên đành phải để đến tận lễ kỉ niệm kia.



Aiii~ một vài ngày thôi mà.



Ngọc Thái chờ được bao năm, vài ngày này có tính là gì?



Đang miên man suy nghĩ, điện thoại vốn im lìm nằm trên tay anh đột nhiên rung lên. Nhìn qua số điện thoại trên màn hình, Ngọc Thái hơi kích động, nhấn nghe: "Thật lâu mới thấy liên lạc, còn tưởng đã quên mất người đã thuê cô rồi đấy chứ?"



"Anhcóquyềncăn vặn tôisao?" Người bên kia gằn giọng, tức giận "Nóiđi, thật sự tìm được hungthủgiếtchịấyrồi?"



"Tôi đã nhắn tin cho cô rất rõ ràng rồi.." Ngọc Thái ậm ừ "..Nếu không tin cũng không cần tìm tôi đôi co, tự mình đi mà xác nhận!"



"Trịnh Văn Minh.." Người ở đầu dây bên kia hơi nức lên, sau đó liền biến đau thương thành sự hận thù vô hạn "Nếu không phải làanhthuêchịấy quyến rũbốTrịnh, chịấycóthểbịTrịnhVănMinhkiagiếtchếtư?"



"Nhưng cô cũng đừng quên khoản tiền lớn tôi bỏ ra thuê các người làm điệp viên hai mang!" Ngọc Thái nhếch môi cười lạnh "Ăn khoản đó còn chưa đủ, còn tham lam lừa gạt bố Trịnh 5% cổ phần, đã vậy còn bán ông ta đi.. Cô vẫn nghĩ chị gái cô oan lắm hả?"



"Nhưngdùthế nào thìtội của chịấycũngkhôngđángchết!"Người kia khinh thường, giọng nói càng cao tít tắp "Hắntanghĩmìnhlàaichứ? Cònkhông phải chúa trời màđược quyền địnhđoạtsinhmạngcủangườikhác!"



"Được rồi!" Ngọc Thái xua tay cắt ngang "Kế hoạch tôi đã đưa cô rồi, nếu cô muốn trả thù cho chị mình thì hợp tác với tôi đi. Dù sao chúng ta cũng đang hợp tác với nhau rồi, sau khi xong phi vụ đôi bên cùng có lợi này sẽ không còn dây dưa gì đến nhau nữa!"



"Anhcứyêntâm.. Dùanh có không lênkế hoạch tôi cũngvẫnsẽlàm!" Người kia trầm giọng, chậm rãi nhả từng chữ "Tôisẽchohắntabiếtcảmgiácmấtđitấtcảlànhưthếnào.."