Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?
Chương 187 :
Ngày đăng: 15:59 18/04/20
Văn Minh rời khỏi tòa nhà lớn chẳng hề bận tâm, bắt được người rồi, bằng chứng chứng minh cô ta là Hồng Ngọc phẫu thuật thẩm mỹ Văn Minh cũng nắm rõ trong tay chẳng cần sợ rằng sẽ hại người vô tội nữa. Hừ, giấy sao gói được lửa? Nghĩ chỉ cần xóa sạch dấu vết trên giấy tờ liền không cần lo lắng gì nữa sao? Đúng là ngây thơ! Một khi Văn Minh cậu đã nghi ngờ, việc "mượn" vài bác sĩ hỏi chuyện trực tiếp cũng là quá bình thường luôn!
Vì cô ta cùng đám bác sĩ ở bệnh viện thẩm mỹ kí kết hợp đồng bí mật tuyệt đối. Đám người này làm việc thực sự đặt uy tín và lời hứa lên hàng đầu nên việc tra hỏi hơi khó khăn một chút. Nhưng sau đó, dưới sức ép của cường quyền và tiền bạc, rất nhanh đã có vài ba người đem sự thật nói sạch cho Văn Minh biết, còn khuyến mại cho cậu vài bức hình và video chứng minh Ngô Mai Anh kia chính là Hồng Ngọc phẫu thuật mà thành.
Ngoài dự kiến nữa là ngoài thu thập được thông tin này, Văn Minh còn biết luôn kẻ đứng sau giúp đỡ giật dây Hồng Ngọc là ai. Cậu của của cậu: Ngô Ngọc Thái! Hừ, không hiểu Ngọc Thái này nghĩ cái gì trong đầu, dám để Hồng Ngọc kia phẫu thuật thành hình dáng mẹ cậu - chị gái cùng cha khác mẹ của anh ta. Lẽ nào vừa định dùng cô ta quyến rũ cậu lại định lợi dụng vào việc riêng? Nghĩ tới chuyện chính cậu ruột của mình lại có tâm tư dơ bẩn với người mẹ quá cố, trái tim vốn vui vẻ vì bắt được người bỗng dưng quay cuồng. Văn Minh nén xuống cảm giác buồn nôn, bực bội thầm nghĩ có phải hay không mình đã quá dung túng cho người cậu hờ này? Sau vụhôm nay, khi trở về Văn Minh nhất định phải khiến Ngọc Thái đó trải nghiệm một bài học nho nhỏ mới được. Để cho anh ta biết rõ, bản thân là ai, đang đứng ở vị trí nào!
"Sao lại quay về?" Hạ Lam đứng chờ Văn Minh bên cửa. Ngay khi cậu rời khỏi nhà hàng đã gọi điện cho cô, yêu cầu cô thay quần áo xuống dưới nhà đợi mình. Vừa lúc xe dừng lại, vợ yêu đã đi tới, híp mắt cười rực rỡ "Em tưởng mọi người còn có tăng hai?"
"Có!" Văn Minh nháy mắt "Nhưng tăng hai không vợ thì nhàm chán lắm nên anh quay về đón em đi chung!"
"Phải không đó?" Hạ Lam cười tủm, theo cánh cửa Văn Minh mở sẵn cho mình ngồi lên xe "Mọi người định đi đâu? Mà nói trước, chiều nay em còn có họp, bên Pa**s gửi công văn về. Aiii~ Nếu lúc này em ở đó được thì hay rồi, hoặc có quản lý cũng tốt, khả năng tính toán của cô ấy vô cùng chuẩn xác!"
"Em muốn đi à?" Văn Minh cười kiểu thần bí, ung dung lái xe đi. Khung cảnh bên ngoài rất nhanh bị tốc độ làm cho rung chuyển, khuất về phía sau "Từ đây qua đấy cũng chỉ vài tiếng, đi rồi về cũng đâu vấn đề?"
"Anh nói thật đấy à?" Hạ Lam tròn mắt, hai người còn lịch quay chụp ảnh cưới chưa làm đâu. Đã vậy còn chuẩn bị thiệp cướp, chọn váy, thực đơn.. bao nhiêu thứ chưa xong. Mặc dù đúng là mấy việc này đa phần đều do người phía dưới sắp xếp, nhưng vì là lễ cưới của hai người nên Hạ Lam cũng không dự tính lơ là.
Vì đám cưới của quản lý và trợ lý cô còn ở nhà, nói gì đến đám cưới của chính mình chứ?
"Bên đó khá bận, mẫu thiết kế của công ti.."
Hạ Lam bắt đầu cùng Văn Minh luận bàn vài vấn đề liên quan đến show mang tầm quốc tế HL lần đầu được tham gia. Hai người cùng nhau vạch ra vài chiến lược và dự thảo để chuẩn bị trải đường cho công ti chiếm lĩnh thị trường Âu Mỹ. Sự say mê khiến Hạ Lam chẳng hề hay biết chiếc xe của hai người nhanh chóng lái lên bãi đỗ xe trên tầng thượng của một căn nhà. Bãi đỗ xe ấy rộng mênh mông, mọi ngày đều dày đặc những ô tô kí gửi. Thế nhưng hôm nay lại vắng vẻ không một bóng người, chỉ có duy nhất một chiếc phi cơ riêng đã mở sẵn khoang dưới, để chiếc ô tô kia tiến vào.
Lúc chiếc xe dừng lại, bốn phía có chút tối Hạ Lam mới xoay người nhìn ra. Văn Minh bỏ qua sự ngạc nhiên trên mặt cô, vươn tay kéo Hạ Lam về phía mình, ngọt ngào: "Chúng ta đi Pa**s chụp ảnh cưới được không? Anh nghe nói cảnh bên đó vô cùng đẹp.."
"Tôi.." Cô gái kia hơi bối rối "Tôi chỉ là dân nghiệp dư! Do hai bạn quá đẹp đôi thôi!"
"Cảm ơn!"
"Nếu muốn lấy hình tôi sẽ gửi cho hai bạn.." Cô gái đó tiếp "Và một điều nữa, có thể cho phép tôi gửi nó đi dự thi được không? Chỉ là một cuộc thi nho nhỏ.."
"Văn Minh, anh thấy sao?" Hạ Lam ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi cậu. Hai người đứng chung một chỗ thật sự tạo ra hiệu ứng oách đến vậy à? Trước đây khi đi mua quần áo cũng vậy, Văn Minh tùy ý chụp một tấm cũng tạo thành hit trên mạng, còn được shop quần áo kia dùng làm ảnh nền độc quyền.. "Ổn không?"
"Không thành vấn đề!" Văn Minh bước đến nắm lấy tay Hạ Lam "Ngày mai xin hãy gửi cho chúng tôi một tấm hình đến địa chỉ khách sạn x, phòng.."
"Được! Cảm ơn hai người!"
"Tạm biệt!"
Rời khỏi khu vực quảng trường rộng lớn và đầy ánh sáng, Văn Minh cùng Hạ Lam rảo bước tiếp trên những con đường lát gạch rộng và dài. Ánh đèn mờ ảo chiếu rọi bước chân của hai người, sự yên tĩnh dần dần bao phủ, trùm lên bóng dáng bị ánh sáng kéo dài trên mặt đường của cả hai.
Những câu chuyện nhỏ nhặt, những dự tính về ngày mai làm gìđược hai người chia sẻ một cách hào hứng. Trên cả hai khuôn mặt đong đầy những niềm vui nho nhỏ.
Chẳng cần biết bạn đang ở đâu, trong hoàn cảnh nào, chỉ cần có đối phương bên cạnh thì đó chính là hạnh phúc.
Tình yêu, đôi khi chỉ đơn giản như vậy mà thôi..